“Không, không phải.” Tạ Lan lắc đầu: “Ta từng tưởng rằng bản thân chỉ vì e ngại hoàng quyền mà đem nỗi bất mãn đổ lên muội, cho phép Diệp Yểu tiếp cận, cố ý lạnh nhạt với sự lựa chọn của muội, để thể hiện sự phản kháng. Nhưng bây giờ ta mới hiểu, lý do ta đồng ý làm Phò mã dự khuyết, là bởi trong lòng có muội. Lúc Giang Viễn Hạc đưa muội về cung, ta đã nên thừa nhận điều ấy.”
Ta khẽ kéo môi cười nhạt. Không hiểu sao, nghe y bộc bạch tâm ý, ta lại cảm thấy như một kẻ đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không chút động lòng, thậm chí chỉ thấy ê răng. Ta dứt khoát quay đầu, ngắm nhìn Giang Viễn Hạc đang say ngủ.
“Khi muội chọn Giang Viễn Hạc làm Phò mã, ta mới nhận ra lòng mình…”
Y cười gượng: “Muộn quá rồi, phải không?”
“Ngươi tìm ta, chỉ để nói những điều này? Nói xong chưa?”
Tạ Lan tựa hồ không nghĩ ta sẽ có phản ứng như vậy, ngẩn người.
“Ngươi muốn ta đáp thế nào? Biết được ngươi thật ra có tình ý với ta, ta phải bi thương cho một mối duyên lỡ làng, rồi quay sang ghét bỏ Giang Viễn Hạc? Hay là lại nổi tính bướng bỉnh, cầu xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ, gả lại cho ngươi?”
Ta nghiêng đầu, chậm rãi hỏi:
“Tạ Lan, trong mắt ngươi, ta rốt cuộc là hạng người gì? Là kẻ vì yêu ngươi mà sẵn sàng hãm hại người khác, là kẻ lòng dạ thất thường dễ bị dao động, hay là kẻ dở dở ương ương, không phân rõ phải trái, hành xử bốc đồng, không màng hậu quả?”
Ta thở dài một hơi:
“Ta từng thích ngươi vì ngươi mà chịu thu lại tính tình và học cách dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=12]
Nhưng ngươi lại thật sự cho rằng ta dễ bị ngươi nhào nặn như bột trong tay. Ngươi hao tổn tâm sức đến tìm ta, nói một đống lời vô ích, là tưởng ta sẽ quay đầu hối hận ư?”
Sắc mặt Tạ Lan trở nên tái nhợt.
Ta nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói:
“Ngươi muốn nói, vậy ta cũng nói rõ. Ta không quan tâm ngươi nghĩ gì, càng không cảm động vì ngươi hối hận. Ngược lại, ta lại thấy ghê tởm, ghê tởm vì ngươi đã hủy hoại bóng hình Tạ Lan mà ta từng yêu quý.”
Ta nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Người ta thích, là một Tạ Lan ôn hòa, ấm áp, không phải người kiêu căng, tự phụ, luôn cho mình là đúng như hiện tại. Hôm nay ngươi vì không được chọn làm Phò mã mà đau khổ nhưng nếu khi xưa ta chọn ngươi, chẳng phải ngươi sẽ vì mất đi tiền đồ mà sinh hận với ta sao?”
“Ta biết sẽ không chịu nổi nếu nhìn kỹ lòng người nhưng không ngờ khi nhìn thấu rồi, người lại khác xa đến vậy.”
Tạ Lan như không còn nhận ra ta nữa, ánh mắt lạc thần nhìn ta chằm chằm.
Ta lạnh nhạt nói tiếp:
“Cũng có thể nói, ta từng thích ngươi nhưng đó là thứ tình cảm chỉ tồn tại trên vẻ ngoài. Khi thấy được con người thật của ngươi, hành vi và tâm tư ấy đã khiến ta đủ lý do để buông tay. Nếu ngươi hiện giờ mới là Tạ Lan chân thực, thì ta chưa từng yêu ngươi. Mối duyên này… Chẳng có gì đáng tiếc cả.”
16
Hàng loạt bình luận trôi qua trước mắt:
[Không chỉ rời xa y, còn nghiêm túc tự phủ định tình cảm với y, Tạ Lan e rằng lòng nát rồi.]
[Miệng độc thật đấy, tiểu Công chúa bình thường tuyệt đối đừng liếm môi.]
[Nói vậy cũng không sai, đã nên cắt thì phải dứt, ta rất thích điểm này của Công chúa.]
[Trên đời làm gì có ai mãi mãi chờ đợi một người?]
Vành mắt Tạ Lan đỏ hoe, y khép mắt lại, khẽ thở dài, khi mở mắt ra đã ươn ướt, nhìn ta mà rằng: “Ta chỉ là muốn níu giữ, không ngờ lời thật lòng của người lại như vậy... Công chúa đã trưởng thành rồi.”
Ta khẽ lắc đầu: “Ta xưa nay vẫn như thế.”
Y kinh ngạc trước lựa chọn của ta, còn hoàng huynh thì không. Người chỉ điềm tĩnh thay ta phân tích thiệt hơn.
Vì hoàng huynh hiểu ta. Còn Tạ Lan chỉ là tự cho rằng mình hiểu hoặc chỉ hiểu một cách hời hợt, rồi tưởng mình đã thấu rõ lòng ta, cho rằng không cần phí tâm tư ở bên ta nữa.
Dù không có Giang Viễn Hạc, y cũng chẳng phải người đáng gửi gắm.
Từ ngày ấy, ta không còn gặp lại Tạ Lan.
Khi phủ Công chúa xây xong, ta và Giang Viễn Hạc thành thân.
Trước ngày xuất giá, các mụ tử trong cung khai tâm chỉ điểm, ta mới biết cuốn sách hôm yến tiệc thưởng hoa vẽ những gì.
Không khỏi sinh ra phản cảm.
Đêm tân hôn, Giang Viễn Hạc dường như cảm nhận được sự kháng cự trong ta, chỉ mặc trung y rồi cùng ta an giấc.
Ta thở phào nhẹ nhõm rồi thuận theo để duy trì hiện trạng này.
Vẫn còn vương chút hơi nóng cuối hạ, thân hình hắn lớn như thế nằm bên cạnh thực quá nóng. Sau mấy lần ta lùi về phía trong, hắn lập tức tự giác giữ khoảng cách rõ ràng.
Thành thân rồi mà cũng chẳng khác gì trước kia, chỉ là trong phủ Công chúa thêm một người mỗi sáng dậy sớm luyện võ.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận