Ta quay sang nhìn hắn, thấy hắn rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay cũ đã bị giặt đến bạc màu.
Giang Viễn Hạc vuốt ve mép khăn, vô cùng trân quý, giọng chậm lại, nhẹ nhàng:
“Công chúa có lẽ đã quên, năm đó ta vừa vào Thái học, bị mọi người lạnh nhạt xa lánh, tâm trạng chán nản thì tình cờ gặp Công chúa. Khi ấy Công chúa cũng đang buồn lòng, vừa rơi nước mắt vừa an ủi ta, bảo dù ngu dốt đến đâu cũng phải nỗ lực học tập.”
Ta bứt ngón tay suy nghĩ, sao ta nhớ lại thì khác hẳn nhỉ?
Ta khi ấy tâm trạng tệ là bởi vì chính lúc hắn va vào ta, thân hình hắn cứng như sắt thép nên đập đau cả sống mũi ta, khiến ta suýt khóc.
An ủi gì hắn? Chẳng phải ta đã mắng hắn ngốc, còn bảo hắn học hỏi người ta biết điều một chút sao?
14
Ta thấy hắn chìm trong hồi ức, bỗng cảm thấy nếu bây giờ đánh vỡ giấc mộng đó thì có phần tàn nhẫn. Chi bằng cứ để hắn tiếp tục hiểu lầm như thế cũng chẳng sao.
Ta tháo chiếc khăn tay bên hông, lặng lẽ thay lấy chiếc đã bạc màu trong tay hắn.
Trao đổi vật đeo bên mình, vốn là chuyện vượt ranh giới giữa nam nữ.
Giang Viễn Hạc siết chặt chiếc khăn mới, đôi mắt ngập tràn niềm vui: “Công chúa… Công chúa không cần lo thần tham luyến quyền thế. Thần theo phụ thân ra biên ải, học võ luyện binh, g/i/e/c giặc chưa từng lười nhác, một là để lọt vào mắt Công chúa, hai là cầu được người để ý, ba là để làm Phò mã. Thần khác Tạ Lan. Hắn có chí lớn, lại có tri kỷ hồng nhan. Thần thì chỉ muốn có Công chúa.”
Hắn một hơi nói liên tục ba câu mà chẳng đoái hoài đến sống c/h/e/c của ta, khiến mặt ta đỏ bừng đến tận mang tai.
Ta rót cho hắn một chén r/u/o/u: “Uống chút đi cho nhuận cổ họng.”
Tạ Lan là người kín đáo. Giang Viễn Hạc thì chẳng biết từ “kín đáo” viết thế nào.
Đối diện một người như hắn, ta thực chẳng biết phải ứng phó thế nào cho phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/kh-ng-d-l-m-ph-m-c-a-ta&chuong=11]
Nhất là khi những dòng chữ trôi nổi giữa không trung càng khiến nhiệt độ quanh ta tăng vọt:
[Ê? Gì vậy trời? Tạ Lan, mau giẫm lên đi!]
[Muốn dìm Tạ Lan sao? Với ta thì Giang Viễn Hạc chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.]
[Ta muốn Công chúa, ta cũng muốn Công chúa, ta càng muốn Công chúa!]
Ta bất lực đưa tay xoa trán. Đợi Giang Viễn Hạc uống xong một chén, ta lại rót thêm, khuyên hắn uống tiếp.
Ban đầu chỉ định chuốc cho hắn say nhưng thật không ngờ càng uống, hắn càng tỉnh táo.
Ta đành bảo tiểu nhị mang thêm một vò r/u/o/u. Ta vừa nói xong, đột nhiên nghe một tiếng “rầm” nặng nề.
Giang Viễn Hạc gục xuống bàn, say như c/h/e/c.
Ta cẩn thận đánh giá hắn, muốn xác định xem hắn có giả vờ không.
Ta chưa kịp nghĩ ra kết luận thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa. Ta tưởng là tiểu nhị nên nhanh chóng lên tiếng cho vào.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc bước chân vừa chạm đến ngưỡng cửa, ta lập tức nhận ra người đến không phải tiểu nhị.
Ta quay đầu nhìn sang.
Tạ Lan chầm chậm bước vào, khí tức u ám vây quanh như mây đen khó tan phủ lấy thân hình y.
Y khẽ cất lời, giọng trầm thấp như đang kìm nén gì đó:
“Công chúa… Chúng ta đã đến mức không còn qua lại nữa rồi sao?”
15
Ta chưa từng ngăn cản con đường công danh của Tạ Lan, nếu y thật lòng muốn cầu thân với Diệp gia thì ta cũng sẽ không cản trở.
Giữa ta và y, chẳng còn gì cần thiết phải nói cho rõ.
“Ngươi có điều gì muốn nói với ta?”
Tạ Lan liếc nhìn Giang Viễn Hạc đang say ngủ rồi bước tới ngồi xuống đối diện ta, dáng vẻ như muốn cùng ta trò chuyện thâu đêm:
“Lạc An, muội không thích Giang Tướng quân, đúng không?”
Ta cũng nhìn về phía Giang Viễn Hạc, tâm ý chàng thẳng thắn, có lẽ khiến ta đôi phần cảm động nhưng nói đến yêu thích thì chưa tới mức ấy.
Ta không đáp, Tạ Lan lại nói: “Muội thật sự quyết tâm sống bên hắn suốt đời, không sợ hối hận sao?”
Ta xoay chén r/u/o/u trong tay: “Khi phụ hoàng để ta lựa chọn giữa ngươi và hắn làm Phò mã, trong lòng ngươi đang nghĩ gì? Nếu ta chọn ngươi, ngươi có hối hận không?”
Tạ Lan nhếch môi cười khổ: “Muội đã nhìn ra, cho nên mới không chọn ta, đúng không?”
Ta không khẳng định cũng không phủ nhận.
Y lại tiếp:
“Khi ấy, ta nghĩ rằng nếu làm Phò mã, ta sẽ phải từ bỏ rất nhiều. Trong lòng không khỏi bất bình, thật sự từng oán trách muội. Ta còn từng hối hận, thầm nghĩ không nên đối xử với muội quá tốt, để rồi khiến muội sinh lòng cảm mến. Nhưng…”
Ta đặt chén r/u/o/u xuống, ngắt lời y: “Không có nhưng gì hết. Hiện tại thế này, chẳng phải đã là kết cục vui vẻ cho tất cả rồi sao?”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận