Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gặp lại em

Chương 8- Đề phòng tôi

Ngày cập nhật : 2025-09-27 21:10:23
Buổi học sáng kết thúc, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Mới chỉ sau một tuần khai giảng mà mọi người đã than trời trách đất.
"Tại sao một tuần chỉ được nghỉ nửa ngày? Tại sao, tại sao!"
"Khối 12 khổ quá."
"Quán net ơi, tao đến đây!"
"Chết tiệt, mượn chứng minh thư ở đâu thế?"
Lớp học dần vắng người, Trì Phùng nhét bài tập và vở bài tập toán vào cặp sách, quay sang hỏi Chu Đình Đình: "Cậu có về nhà không?"
Chu Đình Đình lắc đầu: "Nhà tớ xa quá, chỉ về vào dịp lễ thôi."
Trì Phùng chào tạm biệt cô ấy, đeo cặp ra ngoài, chạy về phía trạm xe buýt ở cổng.
Cả tuần này, chú Lý đưa đón cô đi học. Hằng ngày, chú Lý chỉ đưa đón Thịnh Hoa Chương nên không phải dậy sớm đến thế. Nhưng tuần này vì đưa đón cô, chú ấy phải sống một cuộc sống từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối.
Tối hôm kia, Trì Phùng về đến Cẩm Di Loan cùng chú Lý, cô vào chào Thịnh Hoa Chương và Cát Ngọc Đình để đi.
Thịnh Hoa Chương gọi chú Lý đến, nói chú ấy vất vả rồi và muốn tăng lương cho chú ấy.
Trì Phùng nghe xong, lòng bàn tay siết chặt.
Chú Lý đưa đón cô rất vất vả, người cũng rất tố, cô rất vui khi chú ấy được tăng lương nhưng dường như vì cô mà Thịnh Hoa Chương lại phải chi thêm một khoản tiền không nhỏ.
Thế là, ngay tối đó Trì Phùng gọi mẹ sang phòng mình, nói rằng cô muốn đi xe buýt với bạn học để có bạn đồng hành.
Cát Ngọc Đình không nhận ra suy nghĩ của Trì Phùng, liền đồng ý.
Nhiều nữ sinh sau khi tan học đi đến các cửa hàng nhỏ để mua đồ, các nam sinh thì chạy đến sân bóng rổ chơi bóng, hoặc đến quán net chơi game.
Trì Phùng một mình đi xe buýt, trông cô đơn. Các bạn học sinh khối 12 khác cũng mặc đồng phục nhưng về cơ bản đều đi cùng nhau, vừa trò chuyện vừa giết thời gian.
Trì Phùng đứng bên cạnh trạm xe buýt, mím môi, nhắn tin cho Chu Tư Lâm: "Tư Lâm, cậu đang làm gì thế?"
Đợi một phút, không có hồi âm.
Trì Phùng thở dài, nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, có người vỗ vai cô: "Bạn học."
Trì Phùng quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh trắng trẻo, dáng người khá cao.
"Có chuyện gì không?"
"Cậu tên Trì Phùng à?"
Trì Phùng gật đầu: "Đúng thế, có việc gì không?"
Nam sinh tự nhiên hỏi: "Không có, không có gì. Chỉ là nghe nói lớp 22 có một bạn học mới, lại chưa gặp cậu bao giờ, nên hỏi một chút thôi. Cậu đi tuyến số mấy thế?"
"Tuyến 13, còn cậu?"
Nam sinh nhướn mày: "Tớ cũng thế. Cậu đi một mình à?"
"Đúng vậy, cậu tên..."
Nam sinh "À" một tiếng, gãi đầu: "Này, tớ lại quên tự giới thiệu. Tớ tên Đàm Tuấn, lớp 28. Sau này chúng ta có thể cùng nhau về. Cậu xuống ở trạm nào?"
Mặt trời vẫn chói chang.
Trì Phùng đứng trong bóng râm của trạm xe buýt, ngẩng cổ lên trò chuyện với Đàm Tuấn. Không xa đó, Hà Gia Dụ và Cận Việt đang đi về phía quán net.
"Tiểu Cố nói cũng muốn đi cùng bọn mình."
Cận Việt nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, bước chân dừng lại, lơ đễnh nói: "Trong đó hỗn loạn lăm, cậu ấy đến đó làm gì?"
Hà Gia Dụ nói: "Cậu ấy nói Trần Dận Chi xem thường cậu ấy chơi dở nên muốn chứng minh bản thân."
Cận Việt gật đầu: "Đúng là chơi dở thật."
"Cậu giỏi thì mang cậu ấy theo là được mà."
"Thôi đi." Cận Việt nói: "Tôi mang cậu ấy theo, cậu không ghen à? Lười đi quá, hai cậu chơi đi."
Nói rồi, anh vẫy tay với Hà Gia Dụ: "Tôi đi đây."
Sau đó đi về phía trạm xe buýt.
"Đi đâu đấy, tài xế nhà cậu không đến đón à? Cậu không bắt taxi đi sao?"
Hà Gia Dụ gọi với theo. Anh nhìn thấy Trì Phùng đang "trò chuyện sôi nổi" với một nam sinh lớp 28 ở trạm xe buýt, rồi lại nhìn thấy Cận Việt đang sải bước đi tới, đột nhiên cười phá lên.
Tuyến xe buýt 13 đến khá chậm nhưng Đàm Tuấn lại là người tự nhiên không để bất kỳ câu chuyện nào bị ngắt quãng.
Chỉ trong chốc lát, Trì Phùng đã biết nhà cậu ta ở đâu, cửa hàng nào gần trường ngon nhất, môn học cậu ta giỏi nhất là toán và một vài tin đồn lẫn những chuyện ma quỷ ở trường Tây Lâm.
Từ nhỏ đến lớn, Trì Phùng sợ ma nhất. Nghe nửa chừng câu chuyện kinh dị, cô đã cảm thấy sống lưng tê dại, vội vàng bịt tai lại bảo cậu ta đừng nói nữa.
Đúng lúc đó, xe buýt đến, Trì Phùng giục cậu ta lên xe.
Đàm Tuấn cười và lên xe. Trì Phùng đi theo sau. Xe buýt chật kín, không biết các ông các bà vừa đi nhận trứng gà ở siêu thị nào đó đã lên hết chuyến này.
Trì Phùng vừa định đi về phía sau thì nghe thấy một nữ sinh trong xe kêu lên: "Ôi trời, Cận Việt?"
"Đây là cậu chủ đang trải nghiệm cuộc sống sao? Lần đầu tiên thấy cậu ấy đi xe buýt đấy."
Trì Phùng bối rối quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đen láy. Cận Việt đứng sau cô, vẻ mặt không được tốt lắm.
Anh lướt điện thoại vài cái, phía sau anh còn có hai bạn học chưa lên xe.
Tài xế bực bội nói: "Bạn học, quét mã hay tiền mặt đều được, hai đồng."
Cận Việt đưa tay ra quét mã nhưng mạng quá yếu, không thể quét được.
Trì Phùng mở mã xe buýt của mình ra, đưa qua để quét thay cho anh, khẽ hỏi: "Tài xế nhà cậu đâu?"
"Bị dương tính rồi, sợ lây cho tôi." Cận Việt nói bâng quơ.
Đàm Tuấn thấy Cận Việt, nụ cười trên mặt cứng đờ, cậu ta đi lùi lại giữa xe, bám vào tay vịn.
Trì Phùng cũng đi vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gap-lai-em&chuong=8]

Vừa đứng cạnh Đàm Tuấn, đột nhiên có người chen vào giữa.
Đàm Tuấn: "..."
Không biết có phải vì thời tiết nóng bức không, người Cận Việt cũng nóng ran. Trì Phùng vội vàng lùi lại một bước, quay đầu nhìn khoang xe.
Khá rộng... tại sao lại phải chen vào chỗ này.
Thế là Đàm Tuấn không thể nói chuyện với Trì Phùng nữa, Cận Việt cũng im như thóc. Cứ thế, cả đoạn đường im lặng.
Đàm Tuấn xuống xe trước một trạm, chào tạm biệt Trì Phùng. Trì Phùng cười và vẫy tay chào cậu ta, quay đầu lại nhìn, sắc mặt Cận Việt càng tệ hơn.
"Cậu bị ốm à?"
Cận Việt lắc đầu: "Cậu xuống ở trạm nào?"
"Trạm tiếp theo. Còn cậu?" Trì Phùng không biết nhà Cận Việt ở đâu.
"Đi cùng cậu."
Xe buýt đến trạm, Cận Việt bước xuống hai bước, môi trở nên hơi tái nhợt.
Trì Phùng đi theo xuống, dò hỏi: "Cậu bị say xe à?"
"Ừm." Đây là lần đầu tiên anh đi xe buýt, quỷ mới biết nó khó chịu đến vậy.
"Cậu đợi một chút."
Trì Phùng nhìn xung quanh vài lần, để lại một câu nói đó rồi chạy đi.
Vài phút sau, cô cầm một chai nước giải khát Water C100 màu xanh lá cây quay lại, đưa vào tay anh.
"Tớ cũng hay say xe, cái này rất hiệu quả."
Cảm giác buồn nôn không thể kìm nén. Cận Việt vặn nắp, ngửa cổ uống vài ngụm, vị quýt xanh, quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
"Cảm ơn." Cận Việt nói. Anh vặn nắp chai, vừa cầm chai nước chưa uống hết đi về phía Cẩm Di Loan, vừa hỏi cô: "Đàm Tuấn nói gì với cậu đấy?"
Trì Phùng suy nghĩ một chút, trả lời: "Trò chuyện thôi."
"..." Cận Việt quay đầu nhìn cô: "Đề phòng tôi à?"
Trì Phùng bất lực, khẽ lẩm bẩm: "Đúng là chỉ trò chuyện thôi. Cậu ta nói nhiều quá, tớ không nhớ được cậu ta đã nói gì."
Nghe xong câu "cậu ta nói nhiều quá" Cận Việt vặn nắp chai, lại uống thêm một ngụm thứ nước mà trước đây anh chỉ thấy ngọt gắt, sau đó nghiêm túc nói: "Đàm Tuấn rất nổi tiếng trong khối bọn tôi, cậu biết tại sao không?"
"Vì nói nhiều à?"
Cận Việt cười một tiếng: "Là một tay chơi khét tiếng. Không nói nhiều thì làm sao lừa được các cô gái nhỏ?"
Trì Phùng nghe vậy, tưởng mình nghe nhầm: "Trai hư à?"
Không giống chút nào.
"Cậu ta bắt đầu hẹn hò từ hồi tiểu học, thay bạn gái rất nhanh, lại toàn là những cô gái ngây thơ. Lúc đầu thì giả vờ ngây ngô để làm thân, sau đó sẽ bắt đầu rủ con gái về nhà..."
Và sau đó thì vào bệnh viện, nạo phá thai rồi làm ầm ĩ đến tận chỗ giáo viên chủ nhiệm.
Anh nói một cách ẩn ý, những chuyện linh tinh kia anh không kể nhưng lại có cảm giác kỳ lạ như đang nói xấu sau lưng người khác.
Trì Phùng nghe xong, mặt đầy kinh ngạc, có thể nói là "con chồn nhỏ hóng hớt" cũng không sai, không biết trong đầu đang tưởng tượng điều gì.
Một lúc sau mới nói: "À, tớ biết rồi. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở."
Thấy đã đến cổng Cẩm Di Loan, Trì Phùng nhìn anh: "Chẳng lẽ nhà cậu cũng ở trong này?"
Cận Việt đứng lại: "Không."
Trì Phùng tò mò: "Vậy nhà cậu ở đâu?"
"Lãng Nguyệt Uyển."
Trì Phùng nghiêng đầu, nhìn anh: "Vậy cũng không phải ở phía này."
"Ồ..." Cận Việt dời ánh mắt đi, nói một cách bình thản: "Đi nhầm xe rồi."
"Tớ giúp cậu quẹt thẻ xe buýt nhé?" Trì Phùng nói rồi lắc lắc điện thoại trên tay.
Cận Việt vừa nghe đến xe buýt đã cảm thấy buồn nôn, nhíu mày lắc đầu rồi quay người bỏ đi.
Về đến nhà, Trì Phùng kể chuyện của Đàm Tuấn cho Chu Tư Lâm nghe. Chu Tư Lâm ngay lập tức gọi điện thoại đến, dặn cô phải hết sức cẩn thận.
"Cậu xinh đẹp như thế, lại trông ngây thơ, dễ bị những gã trai hư như vậy để mắt đến nhất."
Trì Phùng cười nói: "Bên cạnh mẹ tớ có nhiều đàn ông như vậy, tớ không ngốc đâu, cũng không tin đàn ông."
"Không phải đâu, bạn học đã nhắc nhở cậu không phải rất tốt sao?"
Trì Phùng cụp mắt, không đáp.
Đúng là tốt thật nhưng cô tự biết họ khác nhau một trời một vực.
Hiện tại có tình bạn cùng lớp, còn có thể trò chuyện vài câu nhưng đến khi vào đại học, đương nhiên mỗi người sẽ có một thế giới riêng.
Cũng không biết mẹ và Thịnh Hoa Chương có thể duy trì được đến bao giờ.
Đang nói chuyện, có tiếng gõ cửa. Cát Ngọc Đình nói gì đó ở bên ngoài, Trì Phùng gác điện thoại quay đầu "Ừ" một tiếng.
Cát Ngọc Đình cầm vài chiếc váy vào phòng, cười nói với Trì Phùng: "Nào nào, mau lên, thử mấy cái váy này đi."
Từ khi học cấp hai, Trì Phùng hiếm khi mặc váy, chủ yếu là mặc những gì thấy thoải mái.
Cô nhìn những chiếc váy trên tay Cát Ngọc Đình, nói không thích thì là giả. Nhưng trong lòng lại bắt đầu tính toán giá cả của chúng.
Cô cười nhận lấy: "Mẹ, sao đột nhiên lại mua váy cho con?"
"Năm giờ chiều chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối với chú Thịnh. Con mau thử đi."
Sự phấn khích trong lòng bị dập tắt, Trì Phùng gật đầu: "Vâng."
Cuối cùng, Cát Ngọc Đình cho Trì Phùng mặc một chiếc váy trắng. Nghe nói những người sẽ ăn tối cùng họ lần này đều là những nhân vật tầm cỡ, tuyệt đối không thể lơ là.
Trì Phùng hỏi: "Con không đi được không, con sợ con nói sai."
Cát Ngọc Đình cười nói: "Con có thể nói sai cái gì chứ, chỉ là đưa con đi ăn những món ngon thôi, cứ thoải mái là được."
Trì Phùng yên tâm hơn một chút, sau đó lại được đưa đến phòng làm việc. Cát Ngọc Đình cho thợ làm tóc tạo một kiểu tóc tinh tế cho cô, thậm chí còn trang điểm nhẹ nhàng.
Về phần Cát Ngọc Đình và Thịnh Hoa Chương, họ ăn mặc như thể mang cả gia tài ra để khoác lên người.
Trì Phùng tò mò không biết những nhân vật tầm cỡ như thế nào mà cần cả gia đình phải ăn diện để gặp mặt.
Buổi chiều, Trì Phùng đi cùng Cát Ngọc Đình vào một nhà hàng trang trí theo phong cách Trung Hoa tinh tế, chờ khách đến.
Nửa giờ sau, Trì Phùng thấy sống lưng tê dại, ngồi không yên, muốn ra ngoài hít thở nhưng Thịnh Hoa Chương đã dặn họ phải đợi trong phòng riêng trước khi ông ấy ra ngoài đón khách.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có hòn non bộ và dòng suối nhỏ, vài con cá vàng bơi dưới mấy lá sen, bị giật mình mà bơi tán loạn.
Cửa phòng lúc này được đẩy ra, kèm theo là tiếng cười nói của Thịnh Hoa Chương.
Trì Phùng thấy Cát Ngọc Đình ưỡn thẳng lưng, cô cũng hơi đứng thẳng theo.
Sau đó, cô nhìn thấy hai nam hai nữ bước vào, trang phục và cử chỉ đều lịch thiệp, thần thái thoải mái của những người ở vị trí cao.
"Tổng giám đốc Phương, sao hôm nay con trai anh không đến cùng?"
"Đi du học rồi."
"Đây là tổng giám đốc Phương..."
Thịnh Hoa Chương giới thiệu hai bên. Trì Phùng lại sững sờ khi nhìn thấy người cuối cùng bước vào.
Buổi trưa, anh mới với tư cách là bạn cùng lớp, đã tốt bụng nhắc nhở cô rằng Đàm Tuấn không phải người tốt. Mới chỉ vài tiếng trôi qua.
Anh đã biến thành vị khách quý của gia đình cô, một vị khách mà cô không thể với tới.
Cận Việt mặc một bộ đồ thoải mái, áo phông rộng thùng thình và quần túi hộp, vẻ ngoài tùy tiện, rõ ràng là không bận tâm đến bữa ăn này.
Trì Phùng nhìn thẳng vào anh, nhất thời quên mất phải mỉm cười chào khách như Cát Ngọc Đình đã dặn dò.
Ngược lại, cô cứ đứng sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào anh.
#Edit #Rùa

Bình Luận

0 Thảo luận