Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gặp lại em

Chương 2- “Trì Phùng, sau này chúng ta cùng mở một quán bar nhé?”

Ngày cập nhật : 2025-09-25 20:17:17
Khi Trì Phùng trở lại văn phòng, áo khoác bị ướt một chút. Cô cởi ra treo trên lưng ghế, sau đó nằm ra bàn chợp mắt một lúc. Chuông báo thức vang lên khi cô còn chưa kịp ngủ sâu.
Phải mất mười mấy giây cô mới xua tan được cơn ngái ngủ. Cô gắng gượng đứng dậy, kéo rèm cửa sổ. Chiếc áo phông treo ở cửa sổ đã khô. Khi cô thay quần áo xong, vài đồng nghiệp có tiết học buổi chiều cũng đã đến văn phòng.
Chu Lâm Khê tiện tay đặt túi xuống, ngồi vào ghế, thấy cô đã thay đồ thì cười trêu chọc: "Sao thế, không thích áo đồng phục à?"
"Áo của cậu tặng thì sao tớ dám chê? Chỉ là sáng nay bị học sinh chê cười mấy lần, nếu không thì tớ sẽ mặc nó trong ba ngày liền.”
Chu Lâm Khê cười: "Lát nữa đi chơi với tớ không? Tớ dẫn cậu đi làm quen với mấy anh chàng đẹp trai."
Trì Phùng lắc đầu: "Hôm nay tớ có hẹn rồi, để lần sau tớ mời cậu sau nhé."
"Ai thế?" Mắt Chu Lâm Khê sáng lên lấp lánh.
"Bạn cùng phòng hồi đại học."
"Tớ biết ngay mà, tớ biết ngay mà! Bên cạnh cậu lúc nào mới có một người đàn ông đây? Mà nói thật, cậu có từng hẹn hò chưa thế?"
Trì Phùng đang gấp chiếc áo đồng phục thì khựng lại, quay đầu nhìn Chu Lâm Khê, nói: "Đã từng hẹn hò nghiêm túc qua rồi.”
Trước đây Chu Lâm Khê từng hỏi chuyện tình cảm của Trì Phùng, chỉ biết là cô từng có một mối tình nhưng không moi được thông tin gì hữu ích.
Lần này, cô ấy quyết tâm không buông tha, hỏi tiếp: "Chỉ hẹn hò với một người thôi à? Có chắn chưa?"
"Đúng vậy, không lừa cậu đâu."
"Thế tại sao hai người lại chia tay?"
Trì Phùng mím môi, cụp mắt xuống, vẻ mặt như muốn nói nhưng lại thôi, sau một hồi lâu mới thốt ra một câu: "Khó nói lắm, khá phức tạp."
Nếu là người khác nói câu này, Chu Lâm Khê chắc chắn sẽ nghĩ là họ đang nói dối nhưng Trì Phùng thì khác, cô không giỏi lừa người.
Chu Lâm Khê tự động tưởng tượng ra vài vở kịch đầy drama nhưng miệng vẫn không buông tha Trì Phùng: "Vậy bây giờ cậu không hẹn hò là vì vẫn còn thích anh ta? Ý tớ là, bạn trai cũ của cậu ấy."
"Không phải, bình thường tớ cũng chẳng nghĩ đến người đó."
Trì Phùng trả lời rất nhanh, nhanh đến mức Chu Lâm Khê càng cảm thấy có điều gì đó mờ ám.
Nhưng hỏi thêm thì có vẻ không phù hợp, thế là cô nhìn Trì Phùng cười nói: "Được rồi, vậy lần sau để tớ giới thiệu thêm cho cậu."
Trì Phùng như trút được gánh nặng, gật đầu: "Được."
Chu Lâm Khê gần như nhìn thấu được cô: "Cậu đừng có chỉ nói suông là được nhé. Đến lúc đó, hễ nghe có đàn ông là lại tìm cớ, rủ đi chơi cũng không được."
"Không đâu, không đâu."
"Cậu cứ qua loa với tớ mãi đi."
"Làm gì có." Trì Phùng bỏ chiếc áo đồng phục vào túi. Khi nói chuyện thì cô không cảm thấy gì, nhưng không hiểu sao, chủ đề này lại khiến tâm trạng cô trở nên trùng xuống.
Nói rằng không nhớ đến người đó là dối, sự thật hoàn toàn ngược lại, cô vẫn thường xuyên nghĩ về anh.
Buổi chiều có hai tiết sinh hoạt đoàn thể, Trì Phùng đến phòng tư vấn tâm lý cùng học sinh trở thành "thùng rác cảm xúc".
Sau khi kết thúc, tâm trạng cô cũng khá hơn nhiều.
Đang dọn dẹp đồ chuẩn bị tan làm, một nữ sinh đợi các bạn đi hết, rồi nhỏ giọng hỏi cô: "Thưa cô, muốn gặp cô để tư vấn tâm lý thì có cần đặt lịch trước không ạ?"
Trì Phùng thấy vẻ mặt em có vẻ có điều khó nói, bèn gật đầu: "Đúng vậy, em hãy theo dõi tài khoản chính thức của trường, sẽ có một phòng tư vấn tâm lý, em có thể đặt lịch hẹn ở đó."
Nữ sinh cúi đầu gật gật, rồi lại muốn nói nhưng lại thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gap-lai-em&chuong=2]

Sau một lúc mới hỏi tiếp: "Vậy nội dung tư vấn... cô có ghi chép lại không ạ?"
Trì Phùng nhận ra sự lo lắng của em, cười nói: "Em yên tâm, cô sẽ không ghi chép lại. Hơn nữa, cô có trí nhớ rất kém những gì nói trong phòng tư vấn sẽ chỉ ở lại trong phòng tư vấn thôi."
Nữ sinh như trút được gánh nặng, gật đầu và nở một nụ cười: "Vâng, em cảm ơn cô."
Đợi nữ sinh đi khỏi, Trì Phùng mới rời khỏi lớp.
Dạo này Diêm Thư Đình rất mê ăn hải sản, vừa hay có một khu chợ hải sản mới mở, rất gần với nơi hẹn uống rượu buổi tối. Ba người bàn bạc, quyết định tối nay sẽ ăn ở đó.
Sáng nay Trì Phùng bị dính mưa, trưa lại ăn cá toát mồ hôi. Cô nhắn tin vào nhóm bảo mình phải về nhà tắm rửa trước, rồi bảo Diêm Thư Đình và Triệu Nhược đi trước.
Trên tàu điện ngầm được nửa đường, Diêm Thư Đình thấy tin nhắn của cô, liền nhắn lại vào nhóm:
"Buổi tối đến quán bar livehouse nên mọi người phải về nhà trang điểm thật đẹp có đúng không?"
Triệu Nhược: "Vừa hay mấy bộ đồ mới mua không có dịp nào mặc, chỉ để quay video make up. Hôm nay coi như có đất dụng võ rồi."
Diêm Thư Đình: "Dù mới mở không lâu nhưng quán livehouse đó thật sự có rất nhiều trai đẹp, cứ như người mẫu ấy. Liệu có thể có chuyện mấy anh phú nhị đại phải lòng chúng ta không?"
Trì Phùng đọc những lời khoa trương của Diêm Thư Đình, lướt lên xem vị trí cô ấy gửi. Vừa mở ra, cô thấy quán nằm gần đường Lăng Vân. Ánh mắt cô khựng lại trên tấm ảnh.
Dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mặt tiền quán bar hiện ra:
Misty – Mê Vụ
Triệu Nhược thấy Trì Phùng không nói gì trong nhóm, liền vỗ vỗ cô: "Trì Phùng, cậu nhớ phải trang điểm đó!"
Trì Phùng: "Được rồi, được rồi, tớ chắc chắn sẽ trang điểm."
Triệu Nhược: "Trang điểm đậm vào, đừng có làm mấy kiểu trang điểm nhạt như 'nước lọc' nha."
Trì Phùng: "Lát nữa tớ sẽ chụp ảnh gửi các cậu kiểm tra, đạt yêu cầu rồi tớ mới ra khỏi nhà."
Diêm Thư Đình: "Được."
Trì Phùng về đến nhà tắm rửa xong, bạn thân Chu Tư Lâm gọi video. Trì Phùng ngồi vào bàn trang điểm, đặt điện thoại lên giá đỡ và bắt máy. Hình ảnh Chu Tư Lâm hiện lên với khuôn mặt phờ phạc và biểu cảm chán đời.
Cô ấy mặc áo blouse trắng, trước mặt là một hộp cơm, vẻ oán giận gần như tràn ra màn hình. Cô ấy mệt mỏi hỏi: "Sao giờ này lại đi tắm?"
Trì Phùng vén tóc mái, kẹp hai bên lại: "Lát nữa tớ phải đi chơi với Thư Đình và Nhược Nhược. Cậu chắc mệt lắm rồi nhỉ?"
Chu Tư Lâm lớn lên cùng Trì Phùng.
Năm lớp 12, Trì Phùng chuyển đến Tây Lâm, Chu Tư Lâm không thể đi theo còn giận bố mẹ hai tuần. May mắn là đến đại học, hai người lại học cùng một thành phố.
Sau khi tốt nghiệp, Trì Phùng vào trường trung học Gia Thượng, Chu Tư Lâm vào bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa Tây Lâm số một, hiện đang làm việc tại khoa chẩn đoán hình ảnh.
Chu Tư Lâm vừa ăn cơm vừa nói: "Thật sự sắp chết đến nơi rồi. Tay tớ sắp gãy rồi, cả ngày không được nghỉ ngơi như thể đã hòa làm một với máy siêu âm vậy."
Trì Phùng vội an ủi: "Cố gắng lên, hôm nào nghỉ tớ dẫn cậu đi ăn ngon."
Chu Tư Lâm thấy cô có vẻ ổn, cười nói: "Được."
Trước đây, Trì Phùng có một thời gian dài không giao lưu xã hội, thời gian rảnh gần như bị lấp đầy bởi các công việc làm thêm. Cô giống như một robot nhỏ bị cuộc sống đè nặng, ngay cả cảm xúc cũng bị thực tại bào mòn.
May mắn thay, sau khi đi làm, trường trung học Gia Thượng đãi ngộ khá tốt. Thấy cô dần dần bắt đầu giao lưu, chăm chút bản thân và đi chơi, Chu Tư Lâm rất mừng.
Cô ấy dặn dò: "Trang điểm thật đẹp vào nhé, lát nữa gửi ảnh cho tớ xem, đi chơi vui nhé."
Trì Phùng gật đầu, dốc 200% sức lực tìm kiếm một video hướng dẫn trang điểm đính đá cho lễ hội âm nhạc mà Triệu Nhược đã làm, rồi từng bước một học theo.
Trong lúc kẻ mắt, tay cô run rẩy, phải làm lại một lần. Khi tạo khối, tay cô dùng lực quá mạnh lại phải làm lại một lần nữa. Đến khi lớp trang điểm trông ổn, đã mất cả tiếng đồng hồ.
Diêm Thư Đình lái xe đón Triệu Nhược xong thì đợi Trì Phùng ở dưới nhà. Khi Trì Phùng bước xuống, Triệu Nhược cười tươi: "Chị dâu Trì, hôm nay cậu đỉnh thật, định đẹp chết ai đấy?"
Diêm Thư Đình cũng cười: "Bình thường cậu cứ để mặt mộc mãi, cứ tưởng cậu không biết trang điểm. Cậu đánh được đôi mắt khói này là có thiên phú đấy."
Trì Phùng mở cửa xe ngồi vào: "Do cô Triệu dạy tốt thôi."
Nếu lúc nãy Triệu Nhược không còn trên đường, cô ấy đã xông lên tự tay trang điểm cho Trì Phùng rồi.
Giờ đây, cô ấy ghé sát lại gần xem xét lớp trang điểm, nhận xét: "Tay run quá đi mất nhưng da cậu đẹp nên nhìn không bị lem luốc."
Nói xong, cô ấy tiếp lời: "Chiếc váy này cũng đẹp nữa."
Trì Phùng không dám nói, bộ đồ này là chiếc váy hai dây màu đen mà Chu Lâm Khê lôi kéo cô đi mua trong buổi tiệc cuối năm của công ty năm ngoái.
Vài sợi dây chuyền bạc rủ xuống phía trước ngực phá vỡ sự buồn tẻ của màu đen, phần lưng được nối bằng vài sợi dây mảnh, hở rất nhiều.
Chu Lâm Khê đã nhận xét về chiếc váy này: "Dễ dàng lột tả sự gợi cảm một cách nhẹ nhàng."
Diêm Thư Đình bật đèn xi nhan, nhấn ga lái xe đi.
Hai mươi phút sau, ba người đã được trang điểm kỹ lưỡng bước vào quán, thu hút không ít ánh nhìn.
Triệu Nhược là một blogger làm đẹp, đã từng quay series trang điểm tại quầy mỹ phẩm nên cô ấy đã rèn luyện được một trái tim vững vàng.
Trì Phùng và Diêm Thư Đình bị mọi người nhìn chằm chằm, ít nhiều cũng có chút không thoải mái, vội vàng lấy vài đĩa tôm và vài con trai xanh rồi trở lại chỗ ngồi.
Điều kỳ lạ là, họ ăn diện như thế này để đi ăn lẩu nhưng vẫn có người đến bắt chuyện.
Cho đến khi một chàng trai đến chỗ Diêm Thư Đình nói: "Thêm bạn Zalo đi, lát nữa anh mời các em đến Misty uống rượu nhé?"
Trì Phùng lột tôm một cách chậm rãi, bắt đầu mất tập trung. Khi Diêm Thư Đình đã đuổi người đi, cô mới mở lời hỏi: "Có biết quán bar đó ai mở không?"
Triệu Nhược: "Chưa nghe ngóng bao giờ, sao thế?"
Diêm Thư Đình nói: "Nghe Giang Diệu nói hình như là một đàn anh của cậu ấy mở, mấy năm trước người đó vẫn còn ở nước ngoài, không biết giờ đã về nước chưa."
Trì Phùng chùng lòng xuống, một cảm xúc phức tạp, khó tả từ từ dâng lên. Cô chỉ nghĩ trong đầu: "Không thể nào, không thể nào đâu."
Ngày trước, cô đã từng rúc vào lòng người đó nghe nhạc, khi cô lim dim sắp ngủ, bài hát lặp đi lặp lại trong tai nghe là "Misty". Cận Việt đột nhiên hỏi cô: "Trì Phùng, sau này chúng ta cùng mở một quán bar nhé? Em muốn nó tên gì?"
Trì Phùng mơ hồ hỏi: "Bài hát này tên là gì?"
Giọng anh như kề sát bên tai, thờ ơ và lạnh nhạt: "Misty."
Trì Phùng buột miệng đáp: "Vậy gọi là Mê Vụ đi."
Bài hát này thật ru ngủ mà...
Anh cười, nhéo má cô: "Được."
Nỗi lo lắng khó hiểu cứ kéo dài cho đến khi gặp được Giang Diệu. Mấy người đến khu bàn riêng, vừa hỏi han vừa gọi đồ uống.
Mới chưa đến tám giờ, bên trong đã ngồi gần nửa số bàn những bàn còn lại hầu hết đều đã có biển đặt trước.
Diêm Thư Đình nhớ lại câu hỏi của Trì Phùng lúc ăn, đột nhiên hỏi Giang Diệu: "Chủ quán này là đàn anh khoa cậu à?"
Giang Diệu gật đầu: "Đúng vậy, trên chúng ta một khóa."
Một chàng trai bên cạnh hỏi: "Khoa mình à? Là nhân vật nào vậy?"
"Cận Việt, chắc các cậu không biết lúc chúng ta nhập học thì anh ấy đã ra nước ngoài rồi. Anh ấy chỉ học ở trường chúng ta nửa học kỳ thôi. Anh của tớ biết anh ấy đấy."
Trì Phùng mím môi vô thức ngước mắt nhìn về phía khoảng không trống trải.
Giang Diệu nói tiếp: "Chỉ là anh ấy chắc chưa về nước, tớ chưa nghe anh tớ nhắc đến."
Trái tim đang treo lơ lửng được thả xuống, biết cô nên cảm thấy may mắn hay thất vọng.

Bình Luận

0 Thảo luận