Sáng hôm sau, trong giờ thể dục giữa giờ.
Trì Phùng mặt mày ủ rũ.
Bài thể dục giữa giờ ở Tây Lâm Nhất Trung khác hẳn với bài cô đã học ở trường cũ trong huyện.
Hôm thứ hai cô đã thoát được vì đi mua đồng phục, còn hôm thứ ba cô đứng giữa đám đông mà cứ như khúc gỗ, lạc lõng vô cùng.
Ba ngày sau đó, cô miễn cưỡng học được vài động tác nhưng cơ bản vẫn không thể theo kịp, lúc nào cũng cảm thấy mình giống hệt một con robot bị hỏng.
Khi âm nhạc sôi động vang lên, đến động tác đầu tiên: giậm chân tại chỗ.
Trì Phùng tập trung cao độ, mắt dán chặt vào hàng bạn phía trước và làm theo.
Ở hàng cuối cùng, Trần Dận Chi vừa thực hiện động tác vươn ngực vừa quay đầu nói với Cận Việt: "Này, cậu xem, bạn học mới của bọn cậu có giống con lười không?"
Trần Dận Chi học lớp 23, ngay bên cạnh lớp Cận Việt. Cả hai đều cao lớn và thật trùng hợp lại đứng cạnh nhau trong giờ thể dục giữa giờ.
Cận Việt ngước mắt, nhìn một cái là tìm thấy cô. Trong khi người khác làm ba động tác thì Trì Phùng mới có thể từ từ làm xong một cái đã là tốt lắm rồi.
Giống hệt một con robot nhỏ.
Cận Việt khẽ nhếch môi: "Cũng khá giống."
"Nguời anh em vậy cậu có thích con lười không?"
Cận Việt lườm anh bạn với ánh mắt cảnh cáo: "Nói linh tinh nữa thì tôi đá cậu đấy."
"Chậc… sao mà hung dữ thế." Trần Dận Chi cười hềnh hệch: "À phải rồi, Cố Oánh không phải bị ốm sao, cậu không quan tâm chút à? Dù gì cũng là thanh mai trúc mã của cậu mà."
"Không phải cũng là thanh mai trúc mã của cậu à, sao cậu không quan tâm?"
"Người ta có thích tôi đâu mà tôi phải sấn sổ vào làm gì?"
Nói đến đây, Trần Dận Chi chợt nghĩ ra điều gì đó rồi nói tiếp: "May mà cậu không có ý gì với cô nương ấy, nếu không tôi không biết phải làm sao nếu sau này cậu và Giáp Ngư vì cô ấy mà đánh nhau. Giúp ai cũng không được."
Cận Việt thấy cạn lời: "Cậu có giúp hay không cũng chẳng khác gì nhau."
Đến động tác nhảy, giọng Trần Dận Chi hơi run: "Hay là tôi vẫn giúp cậu đi. Cậu không có kinh nghiệm đánh nhau đâu."
Từ khi quen biết Cận Việt, người này chưa bao giờ đánh nhau. Lý do không phải vì không đánh lại, mà là vì anh quý tính mạng mình đến mức từ nhỏ đã được đặt cho một biệt danh "công tử vàng bạc".
Cận Việt không thèm để ý. Anh bạn kia lại càng hăng hơn: "Thật sự không thể tưởng tượng được khi nào cậu sẽ vì một cô gái mà đánh nhau với người khác. Tò mò quá, muốn xem. Cậu livestream đi, tôi sẽ tặng thật nhiều Hỏa Tử.*"
*(tên một nhãn hiệu thuốc lá)
Cận Việt liếc xéo anh bạn: "Kiếp sau đi."
Động tác nhảy kết thúc, đến động tác cuối cùng, âm nhạc trở nên êm dịu.
Trì Phùng đang làm rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao, hôm nay cô luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân khó chịu.
Nhân lúc xoay người, cô quay đầu nhìn ra phía sau, ánh mắt chạm phải Cận Việt.
Anh đang nhìn cô.
Bên cạnh là bạn thân tên Trần Dận Chi của anh, anh ta vẫn còn đang nói chuyện không ngừng, vẻ mặt đầy phấn khích.
Chắc chắn là đang chê cô rồi!
Khi trở về lớp, Trì Phùng ủ rũ, Chu Đình Đình nhận ra và hỏi: "Cậu sao thế?"
"Tớ không biết tập bài thể dục giữa giờ."
"Có video hướng dẫn mà, buổi tối làm xong bài tập về nhà rồi học."
"Buổi tối làm xong bài tập về nhà thì hơi muộn rồi. Tối qua tớ làm bài đến hơn 11 giờ." Trì Phùng càng nói càng rầu rĩ.
Chu Đình Đình nghe vậy gật đầu: "Đúng thế. Tớ ở nội trú nên tiết kiệm được nhiều thời gian. Không sao đâu, tớ còn chẳng nhận ra là cậu không biết làm mà."
"..." Trì Phùng mở to mắt: "Nhưng cậu đứng ở trước mặt tớ, làm sao thấy được chứ..."
Chu Đình Đình cười: "Thôi được rồi, không an ủi nổi nữa."
Khi Trì Phùng về nhà, cô lại thấy lời Chu Đình Đình nói là một cách hay.
Thế là, vừa về đến nhà, cô đã cắm đầu vào làm bài tập. Nhưng bài tập toán khá khó, cuối cùng cô lại làm đến 11 giờ rưỡi.
Mẹ cô Cát Ngọc Đình chợt quan tâm đột xuất, gõ cửa phòng cô và mang vào một cốc sữa: "Uống đi con, uống sữa vào ngủ sẽ ngon hơn, mẹ hâm cho con đấy."
"Cảm ơn mẹ." Trì Phùng nhận lấy: "Mẹ cho con mượn máy tính xách tay một lát được không ạ?"
Vẻ mặt Cát Ngọc Đình trở nên nghiêm túc hơn một chút: "Con định làm gì?"
Trì Phùng nói: "Con muốn học bài thể dục giữa giờ. Con không biết làm ạ."
Nghe vậy, Cát Ngọc Đình cau mày: "Có ai cười con à?"
Bà biết Trì Phùng là người rất mạnh mẽ và có lòng tự trọng cao.
Trì Phùng lắc đầu: "Không ạ."
"Thật không?"
"Thật ạ."
Cát Ngọc Đình vỗ vai cô: "Được rồi, có chuyện gì thì nói với mẹ nhé."
Sau đó, bà quay người ra ngoài, một lúc sau lại mang một chiếc máy tính xách tay vào và dặn cô đi tắm sớm rồi ngủ.
Trì Phùng vâng lời, đặt máy tính lên bàn, đứng cách xa hai bước và từ từ học theo hướng dẫn.
Đối diện, ánh đèn sáng trưng.
Hà Gia Dụ vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa gọi điện cho Cố Oánh. Chuông reo vài tiếng thì bị ngắt, Hà Gia Dụ cũng không bực, chuyển sang WeChat và gõ tin nhắn hỏi: [Không bị sốt chứ? Trong thuốc tôi mua cho cậu hôm nay có Ibuprofen, nếu sốt thì nhớ uống nhé.]
Mãi một lúc sau, Cố Oánh mới trả lời: [Biết rồi, buồn ngủ.]
Hà Gia Dụ lại không chán nản dặn dò: [Được, ngủ sớm đi, nhớ đắp chăn cẩn thận.]
Hà Gia Dụ trả lời xong thì đứng dậy, định vào phòng tắm sấy tóc.
Vừa quay đầu, anh ấy thoáng thấy rèm cửa sổ tầng hai đối diện không kéo.
Trì Phùng đang làm từng động tác một, anh nhìn một lúc mới hiểu ra đó là bài thể dục giữa giờ.
Anh ấy liền cười không ngớt, giơ điện thoại lên, quay một đoạn video, gửi cho Cận Việt.
Kèm theo một câu.
Hà Gia Dụ: [Bạn học mới chăm chỉ ghê, lén lút thức khuya luyện tập thể dục giữa giờ, kiểu gì cũng khiến mấy cậu phải kinh ngạc.]
Vài phút sau, Hà Gia Dụ sấy tóc xong đi ra, Cận Việt gửi lại một tin nhắn: [Có bệnh à? Rình rập phòng của con gái nhà người ta.]
Năm phút sau như để chữa thẹn, anh lại gửi thêm một tin nữa: [Gửi cho tôi làm gì, có liên quan gì đến tôi.]
Hà Gia Dụ cúi mắt, anh thừa nhận, anh đúng là có tư tâm. Nếu chỉ đơn thuần thấy buồn cười, anh đã gửi vào trong nhóm chung rồi.
Việc gửi riêng cho Cận Việt chủ yếu là để thăm dò.
Anh ta nhướn mày, trả lời: [Vậy tôi gửi vào nhóm nhé?]
Lần này, đối phương trả lời rất nhanh.
Cận Việt: [Tùy.]
Hà Gia Dụ cười nhưng cuối cùng cũng không làm cái chuyện thiếu đạo đức ấy.
Sáng hôm sau, Trì Phùng hiếm hoi lắm mới đến lớp vừa kịp giờ. Cô thậm chí còn chưa kịp ăn sáng. Khi gặp Cận Việt ở cửa, cô yếu ớt vẫy tay chào: "Chào buổi sáng."
Hôm nay, Cận Việt hiếm khi đeo một chiếc ba lô màu đen trên vai, gật đầu coi như đáp lại rồi đi vào từ cửa sau.
Trì Phùng đi theo sau, vừa hay bắt gặp Cố Oánh đang đưa sữa đậu nành cho anh.
Cận Việt không nhận, ngược lại còn nhìn Cố Oánh nói: "Bị cảm thì nên đeo khẩu trang vào."
Cố Oánh kiên quyết đưa tới: "Tôi bị cảm, chứ sữa đậu nành của tôi đâu có độc. Đây là dì làm đấy, không phải tôi làm đâu."
"Không thích uống, cảm ơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gap-lai-em&chuong=7]
Cận Việt đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
Cố Oánh tức giận, biết mình không thể cứng đầu với Cận Việt, tâm trạng đang tồi tệ, vừa quay đầu nhìn thấy Trì Phùng, cô càng bực hơn, hậm hực quay về chỗ ngồi.
Trì Phùng thấy mình thật vô tội. Rõ ràng là tại hai người họ chắn đường nên cô mới phải đứng xem...
Chu Đình Đình đã bắt đầu đọc từ vựng tiếng Anh một cách chăm chú, tập trung đến mức không nhận ra cô ta đã đến.
Trì Phùng nhẹ nhàng đặt cặp xuống, vỗ vỗ vào mặt mình rồi lấy sách tiếng Anh ra học bài.
Cứ thế, đến giờ thể dục giữa giờ, Trì Phùng đầy tự tin, xoa xoa tay chuẩn bị.
Sau hơn một tiếng đồng hồ luyện tập chăm chỉ đêm qua, cô đã có thể làm hoàn chỉnh bài thể dục giữa giờ. Lúc đó chỉ cần nhìn lén các bạn phía trước thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Chắc chắn sẽ khiến Cận Việt và bạn thân của anh phải nhìn bằng con mắt khác.
Ngay khi cô mang theo ý nghĩ "gây kinh ngạc cho mọi người" chuẩn bị đi xuống làm bài thể dục giữa giờ, cô lại nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người bàn trên.
"Đi, ra căng tin đi."
"Tớ buồn ngủ chết đi được, muốn ngủ một lát."
"Đi với tớ đi mà, đi với tớ đi mà!"
Thấy Chu Đình Đình vẫn đang cặm cụi giải bài tập như một vị thiền sư nhập định, cô quay sang hỏi một nam sinh ở hàng sau được gọi là ‘Quả cân’ hỏi: "Hôm nay không tập thể dục giữa giờ à?"
‘Quả cân’ gật đầu, phần thịt trên khuôn mặt tròn trịa rung lên: "Đúng thế. Chỉ tập đến thứ Bảy thôi. Chủ nhật có mỗi khối 12 bọn mình học nửa buổi nên không tập thể dục giữa giờ nữa."
Tim Trì Phùng tan nát, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đờ đẫn.
Thế nhưng cô nhanh chóng tự an ủi bản thân.
Bụng đang đói, không tập thể dục giữa giờ thì cũng có thể đi xuống dưới mua chút đồ ăn.
Có một căng tin nhỏ gần cổng trường. Vì hôm nay chỉ có học sinh khối 12 đi học nên không đông đúc như mọi khi nhưng vẫn có khá nhiều người đến mua đồ.
Trì Phùng vào trong lấy một gói bánh quy vị sô cô la, sau đó nhìn thấy cây xúc xích nướng bị nứt trên máy nướng ở cửa, bèn gọi chủ quán: "Chú ơi, cháu lấy cây này."
Trì Phùng chỉ một cây xúc xích nứt vừa đủ. Chủ quán dùng kẹp chỉ vào: "Cây này đúng không con gái?"
Trì Phùng gật đầu: "Vâng! Cho nhiều ớt giúp cháu nhé."
"Cây này có gì khác sao?"
Một giọng nói bất ngờ xuất hiện làm Trì Phùng giật mình. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Cận Việt hơi cúi người, đang nhìn chằm chằm vào máy nướng xúc xích. Trông có vẻ như anh thực sự tò mò.
Trì Phùng giải thích: "Bị nứt thì ăn ngon hơn, rất thơm. Cậu có muốn ăn không, tớ mời cậu."
Cận Việt vốn dĩ không bao giờ ăn xúc xích nướng, anh thấy mùi vị hơi lạ. Không ngờ như bị cô mê hoặc, anh liền gật đầu: "Được, chọn cho tôi một cây."
Thế là, anh thấy Trì Phùng cẩn thận nhìn vào máy nướng xúc xích, nghiêm túc chọn lựa, cuối cùng chỉ vào một cây ở bên cạnh: "Chú ơi, cây này nữa."
Chủ quán lấy que xiên, khéo léo xiên xúc xích: "Được rồi, xúc xích của hai đứa cho nhiều ớt hay ít ớt đây?"
"Nhiều ớt! Nhiều ớt mới ngon, cậu ăn cay được không?" Trì Phùng quay sang hỏi anh.
Cận Việt nhìn vào đôi mắt của cô, tròn xoe, rất to và trong veo, lông mi cũng rất dài.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt quét đi, nhìn một bãi rác nhỏ toàn vỏ bao bì đang bay dưới đất. Cảm giác hoang mang kỳ lạ như tìm được một điểm tựa.
Anh lại nhìn cô, nuốt nước bọt, yết hầu khẽ lăn xuống: "Không."
Vẻ mặt của Trì Phùng dường như tràn đầy sự thất vọng.
Bàn tay của chủ quán đang cầm thìa chuẩn bị rưới ớt cho cả hai cây xúc xích dừng lại, sau đó đưa ra một cây xúc xích: "Chú suýt nữa thì rưới rồi. Nào cậu bé cầm lấy cây không có ớt này ăn trước đi."
Trì Phùng lại lắc đầu, chỉ vào cây xúc xích còn lại: "Chú ơi, cây kia mới là của cậu ấy, cây này là của cháu."
"Được rồi." Chủ quán đã thấy nhiều yêu cầu kỳ quái, mỉm cười đổi lấy cây xúc xích khác, đưa qua: "Này, con cầm đi."
Cận Việt nhận lấy, không nhịn được cười: "Có gì khác nhau đâu?"
"Cây của tớ đẹp hơn."
Cận Việt lúc đó không biết rằng, thỉnh thoảng Trì Phùng lại muốn kiểm soát một vài chuyện nhỏ nhặt, chính là bởi vì rất nhiều chuyện khác, cô không có khả năng làm theo ý muốn của mình.
Thấy cô nghiêm túc như vậy, anh thấy kỳ lạ mà hỏi: "Vậy cây của tôi không đẹp sao?"
Trì Phùng nhìn anh: "Ban đầu tớ chọn cây đó, cậu ăn cây này không được à?"
Cận Việt hơi muốn cười, gật đầu: "Được."
Khi Trì Phùng vào trong trả tiền, cô gặp Trần Dận Chi, nhận ra Cận Việt có lẽ là đi cùng anh bạn này.
Trần Dận Chi nhiệt tình muốn trả tiền giúp cô nhưng cô kiên quyết tự trả.
Khi Trần Dận Chi trả tiền xong đi ra, thấy Cận Việt đang cầm một cây xúc xích, anh kinh ngạc.
Lại nhìn Trì Phùng, anh ta hiếm khi phản ứng nhanh như vậy: "Người ta mời cậu à? Thảo nào tôi muốn trả tiền giúp cô ấy mà cô ấy không cho, hóa ra là để trả ơn cậu."
Cận Việt khá bất mãn: "Ân tình của tôi chỉ đáng một đồng thôi à?"
Trì Phùng đang đi phía trước, cắm cúi ăn xúc xích, nghe thấy câu này, cô không nhịn được quay đầu lại nói: "Không phải, tớ còn tặng cậu bốn chai Oai Tử 24 tệ, cộng thêm một tệ này ân tình của cậu đáng giá 25 tệ."
Trần Dận Chi cười không ngớt: "Này, bạn học mới à, chúng ta hãy hào phóng lên. Gấp mười lần đi, chẵn 250 tệ thế nào?"
Lần này, Cận Việt thực sự đá vào mông Trần Dận Chi một cú.
Đi đến cầu thang tầng lầu, Trần Dận Chi nói có việc nhờ Cận Việt cầm đồ săn được của anh ta đem vào lớp 23.
Thế là chỉ còn lại Trì Phùng và Cận Việt, không khí dường như cũng không còn náo nhiệt nữa.
Trì Phùng vứt que xúc xích, hỏi bâng quơ: "Ngon không?"
Cận Việt gật đầu. Từ "tàm tạm" sắp bật ra khỏi miệng lại biến thành "cũng được".
Trì Phùng lại nói: "Vậy lần sau tớ lại mời cậu."
Cận Việt: "Cậu thực sự muốn góp đủ 250 tệ à?"
Trì Phùng tính toán: "Vậy 225 ngày tiếp theo, mỗi ngày tớ phải mời cậu ăn một cây."
Cận Việt nhếch môi, không đáp lời, lặng lẽ đi vài bước. Đến góc cầu thang tầng hai, anh hỏi: "Đêm qua thức khuya à?"
Trì Phùng gật đầu, mặt không đổi sắc bắt đầu nói dối: "Đúng thế, bài tập khó quá. Khối 12 thật không dễ dàng chút nào."
Sau đó quay đầu lại cười với anh.
Cô chắc chắn không biết rằng cô thực sự không giỏi nói dối chút nào.
Anh cũng cười, không chút nể nang vạch trần: "Thầy giáo hôm qua cũng đâu có giao bài tập thể dục giữa giờ, sao cậu lại thức khuya tập thể dục vậy?"
Trì Phùng sững người, nhìn anh: "Hôm qua cậu đi chơi với bạn thân của cậu sao?"
Cận Việt lắc đầu.
"Vậy sao cậu biết?"
Cận Việt lấy điện thoại ra, mở video. Khoảnh khắc Trì Phùng nhìn rõ, cô như bị sét đánh ngang tai.
Cô giống như một kẻ tàn tật ngu ngốc.
"Trời ơi… cứu mạng, xóa nhanh đi!" Cô theo bản năng đưa tay ra định giật lấy "bằng chứng tội lỗi" của mình, hoàn toàn quên mất người đó là nam giới.
Là Cận Việt.
Thế là, cô đã nắm lấy tay anh.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, cô như bị điện giật, bật ra.
Tai bắt đầu nóng bừng.
Cả hai đều không đi, cũng không nhúc nhích. Không biết đã qua bao lâu, Cận Việt quay đầu đi chỗ khác, giọng nói trầm thấp cất lên: "Để tôi xóa cũng được..."
Nửa câu sau còn chưa nói ra, Trì Phùng đã tiếp lời: "Cậu muốn tớ cầu xin cậu à?"
"Được, tớ xin cậu đấy."
Cận Việt: "..."
Anh "Ừm" một tiếng, rồi nói tiếp: "Rèm phòng lúc nào cũng phải kéo vào."
"Được." Trì Phùng cảm thấy không khí kỳ cục một cách khó hiểu, muốn bỏ chạy nhưng lại có chút không yên tâm, hỏi: "Vậy cậu sẽ xóa nó đúng không?"
Không đợi anh trả lời, cô bỏ lại một câu: "Cảm ơn đã nhắc nhở" rồi chạy đi.
Khi cô đã chạy đi mất hút, Cận Việt vẫn đứng tại chỗ, một lúc sau anh khẽ đá vào thanh sắt lan can.
Lời tác giả:
Cận Việt khi xem video cô vợ học thể dục giữa giờ cảm thấy kiểu: Có chút ngơ ngác, có chút đáng yêu...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận