Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gặp lại em

Chương 6- Rất nhiều trò

Ngày cập nhật : 2025-09-27 20:57:49
Sau khi đặt ba lô xuống, Trì Phùng lấy giấy ăn và khăn ướt ra. Cô nhìn về phía sau, định mang cho Cận Việt vì lúc nãy cô đặt kệ đựng đồ, cô đã nhìn chằm chằm vào cái bàn và thấy nó bẩn kinh khủng.
Không ngờ anh đã cầm giẻ lau còn đang lau một cách cẩn thận, lông mày gần như nhíu lại thành một cục.
Trì Phùng nhớ lại cảnh ban nãy anh buồn ngủ chết đi được nhưng vẫn không dựa vào lan can, thầm nghĩ người này chắc là có bệnh sạch sẽ, trong lòng càng cảm thấy có lỗi hơn.
Cô quay đầu lại, lo lắng dọn dẹp bàn ghế của mình.
Sau khi lau xong, cô càng cảm thấy không yên.
Trong lớp, người ngày càng đông, gần như mỗi người bước vào đều nhìn cô.
Hơn nữa, chỗ ngồi này ban đầu là của Cận Việt, bây giờ cô lại ngồi ở vị trí của anh. Vài chàng trai bước vào thậm chí còn nhìn sơ đồ chỗ ngồi dán ở cửa để xác nhận, ánh mắt hóng hớt không thể giấu được.
Trì Phùng đành phải chuyển sự chú ý, lấy sách Văn ra tập trung học thuộc một vài bài thơ. Lớp học dần trở nên ồn ào, bỗng vai cô bị vỗ một cái: "Phiền cậu nhường đường cho tớ một chút nhé."
Trì Phùng quay đầu đứng dậy. Đó là một cô gái đeo kính, khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, cô gái mỉm cười với cô, sau đó lấy ra một xấp giấy ăn từ trong ba lô.
Trì Phùng nhận ra, đây dường như là loại giấy ăn mà các nhà hàng nhỏ dùng để lau miệng cho khách. Cô đoán là cô ấy đã thu thập lại mỗi khi đi ăn, giấy trắng lẫn vàng, kích cỡ cũng không giống nhau.
Cô gái lau qua loa vài cái. Trì Phùng đẩy chiếc khăn ướt trên bàn sang: "Cậu có cần không?"
Đối phương khựng lại, ánh mắt nhìn cô có chút biết ơn, nhỏ giọng cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Trì Phùng cười. Trước khi ngồi xuống, cô liếc nhìn Cận Việt ở phía sau. Anh đang gục đầu trên bàn ngủ bù.
Chuông báo chuẩn bị vào lớp vang lên vừa đúng lúc. Trì Phùng thấy anh cử động vội vàng dời mắt đi, nhưng không ngờ lại chạm mắt với Cố Oánh đang soi gương trên ghế.
Trì Phùng dễ dàng nhận ra sự thù địch lộ liễu trong đôi mắt đó. Cô sững người, rồi quay đầu lại ngồi xuống.
Tiết học trước giờ tập thể dục là của thầy Lý Vệ Đông. Sau khi tan học, thầy Lý vỗ tay: "Kỳ nghỉ hè gần một tháng, các em đừng quen mặc những bộ đồ cá tính ở nhà mà quên rằng không mặc đồng phục sẽ bị trừ điểm. Thầy thấy có mấy em mặc quần jean đấy."
"Em không mặc quần jean."
"Nhớ rồi ạ, không quên đâu."
Vài chàng trai ở hàng cuối vừa nói vừa lấy quần đồng phục từ hộc bàn ra, chậm rãi mặc vào.
Trì Phùng nhìn thầy Lý Vệ Đông, nhất thời cảm thấy khó xử.
Chu Đình Đình đến gần, nhỏ giọng nói với cô: "Tớ có áo khoác ngoài, lát nữa có thể cho cậu mượn."
Trì Phùng gật đầu: "Cậu tốt quá, cảm ơn nhé."
Chu Đình Đình ngượng ngùng xua tay: "Không có gì đâu."
Lúc này, thầy Lý Vệ Đông như chợt nhớ ra còn có Trì Phùng, thầy liếc nhìn chiếc áo phông của cô và nói: "Trì Phùng, em khỏi phải đi tập thể dục."
Một chàng trai bên cạnh chen vào: "Thầy ơi, bạn mới không có đồng phục. Lát nữa giờ thể dục mà kiểm tra đồng phục thì sao?"
Thầy Lý Vệ Đông nghe xong, nghĩ cũng đúng, quay ra sau gọi người: "Cận Việt, em cũng đừng đi nữa, dẫn bạn mới đi mua đồng phục đi."
Chàng trai ban nãy định xung phong thì có chút thất vọng, một lúc sau mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cận Việt khi nào lại nhiệt tình như vậy? Bình thường ai mà dám nhờ anh giúp, lần này chắc chắn lại coi lời thầy nói là gió thoảng qua tai, đi thẳng luôn.
Vài bạn học trong lớp đã đi ra hành lang nhưng ánh mắt đều hướng về phía Cận Việt, chờ xem phản ứng của anh.
Anh không có biểu cảm gì, đứng dậy, đi đến cạnh Trì Phùng và dẫn cô ra khỏi cửa.
Hai người đi xuống cầu thang theo dòng người, sau đó đi về hướng ngược lại.
Sau một buổi sáng bị mọi người săm soi, Trì Phùng cũng đã quen rồi. Cô mặc kệ ánh mắt của mọi người, chỉ cảm thấy khó chịu với ánh mắt của Cố Oánh.
Ánh mắt như nhìn thùng rác vậy.
Đầu óc cô hơi lộn xộn, dường như ngay ngày đầu tiên đi học, cô đã vướng vào tin đồn với Cận Việt.
Không biết sự chán ghét của Cố Oánh sẽ kéo dài bao lâu? Và cô phải làm thế nào để nói với Cố Oánh rằng cô và Cận Việt thật sự không có gì?
Đi một lúc, cô cảm thấy không thoải mái nên lên tiếng, tìm chuyện để nói: "Hôm nay thật sự làm phiền cậu rồi."
"Chẳng trách" Bước chân của chàng trai rất lười biếng, giọng nói rất trầm: "Cả buổi sáng, có chuyện gì hay không có chuyện gì đều quay đầu nhìn tôi."
Trì Phùng sững người. Không phải chứ, cô lộ liễu đến vậy sao?
Rồi lại nghe anh nói: "Sao, sợ người khác nói ra nói vào chuyện của tôi với cậu à?"
Trì Phùng lắc đầu. Cô cũng không phải là người không biết điều như vậy: "Chỉ là cảm thấy hơi ngại, không phải cậu đã nói với em trai cậu là ít làm phiền cậu thôi sao?"
"Nếu cảm thấy ngại... thì ngày mai mang cho tôi chút bánh, loại lần trước cậu đã mang đến ấy."
Trì Phùng nghe vậy, nghi ngờ liếc nhìn anh: "Hôm đó cậu có ăn đâu..."
"Làm sao cậu biết?"
Trì Phùng khựng lại: "Tớ chỉ biết là vậy thôi."
Cận Việt liếc nhìn cô: "Nhìn lén cũng giỏi thật."
Trì Phùng cứng miệng: "Tớ không có nhìn lén..."
Chỉ nói vài câu đã đến phòng Đoàn đội, Cận Việt không đi vào. Trì Phùng ở bên trong, mãi không ra.
Cận Việt nhíu mày nhìn vào bên trong.
Anh thấy Trì Phùng lấy ra một chiếc ví nhỏ in hình hoạt hình màu hồng, sau khi đăng ký xong thì lấy ra mấy trăm tệ.
Người sống ở vịnh Cẩm Di, trên người chỉ có bấy nhiêu đây tiền thôi sao?
Cận Việt đoán rằng sống trong một gia đình tái hôn chưa chắc đã là điều tốt. Vì thế, khi thấy cô ôm bộ đồng phục mới bước ra, anh liền đổi ý: "Loại bánh vừa rồi tôi nói, tôi không cần nữa."
Trì Phùng nghi hoặc gật đầu, cảm thấy người này thật thất thường. Không cần thì không cần, tại sao mặt lại khó ở vậy?
Ngày hôm sau, Trì Phùng từ nhà đến trường, tiện tay lấy hai chai sữa bò Wangzai.
Hôm nay cô vẫn đến lớp rất sớm. Nhân lúc đi đổ rác, cô lén lút đặt một chai vào hộc bàn của Cận Việt.
Cận Việt bước vào lớp khi chuông báo chuẩn bị vào học vang lên. Tay anh vô thức đưa vào hộc bàn lấy sách liền nhíu mày lấy ra một chiếc lon sữa màu đỏ không biết ai đã tặng.
Bên cạnh cậu bé Wangzai đội mũ dân tộc Mãn, kế bên còn có in chữ "Manchu".
Cận Việt cầm lon quay người lại, tiện tay ném vào thùng rác. Dù là sữa Wangzai phiên bản Hoàng thân Quốc thích cũng vô dụng thôi.
Khi giờ ra chơi đi ra phía sau lấy nước, Trì Phùng liếc mắt một cái đã thấy cái lon đỏ trong thùng rác. Cô nghĩ, con trai ăn uống nhanh thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gap-lai-em&chuong=6]

Cô chỉ không để ý anh một lát, anh đã uống xong rồi.
Vì vậy, hành động tặng sữa Wangzai tiếp tục đến thứ Sáu. Trì Phùng còn đặc biệt chọn mấy dân tộc không trùng lặp.
Đúng là nhiều trò lố.
Khi Cận Việt liên tục bốn ngày đều nhận được lon Wangzai, anh đã mất kiên nhẫn.
Từ khi vào trường cấp ba, anh khá được yêu thích, thỉnh thoảng sẽ có người mang đồ đến chỗ ngồi của anh.
Ban đầu anh sẽ hỏi ai tặng, sợ làm người khác buồn lòng nên đã trả lại vài lần.
Nhưng hậu quả là, chuyện này lại được lan truyền rộng hơn, tin đồn tràn lan.
Thậm chí còn có cả những cô gái nhút nhát, vì tự ái mà khóc.
Sau này anh không trả lại nữa, nhận được gì thì vứt đi, lâu dần, cũng không còn ai tặng nữa.
Đúng lúc anh định vứt lon Wangzai dân tộc Nạp Tây trên tay đi, điện thoại bỗng rung lên.
Anh ngước mắt, Trần Dận Chi đi ngang qua hành lang lớp đang giơ ngón giữa với anh thông qua cửa sổ.
Cận Việt lấy điện thoại ra xem.
Trần Dận Chi: [Bạn mới của các cậu thích uống Wangzai thật đấy, hai ngày đi qua lớp các cậu. Tôi đều thấy cậu ấy đang uống.]
Cận Việt nhíu mày, đứng thẳng người nhìn về phía Trì Phùng. Có thể thấy cô đang ngẩng cổ lên, uống từng ngụm nhỏ, khiến người ta tưởng cô đang uống nước nóng.
Cận Việt: "..."
Anh trả lời: [Lớp các cậu không có bạn mới nào để xem à?]
Anh dừng lại một giây, rồi gõ tiếp: [Cứ xen vào chuyện của lớp người khác.]
Trần Dận Chi: [Nóng tính thế, uống chút Wangzai hạ hỏa đi. Sao, không uống vì không có à? Không sao đâu, xin bạn mới ấy.]
Trần Dận Chi biết anh ghét những đồ uống ngọt nên cố tình nói vậy.
Giây tiếp theo, Cận Việt chụp ảnh chiếc lon trên tay, gửi đi: [Đố cậu, dân tộc Nạp Tây ở tỉnh nào?]
Trần Dận Chi: [???]
Đến buổi chiều, khi đi ăn cơm xong để chơi bóng rổ, Trần Dận Chi ôm bóng đi về phía sân bóng, vai chạm vào Cận Việt và hỏi: "Chuyện gì vậy, cậu với bạn mới kia thế nào rồi?"
"Cái gì thế nào?" Cận Việt cởi áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng, cả người trông rất sạch sẽ, gọn gàng.
Anh lặng lẽ lùi lại một bước, sợ Trần Dận Chi làm bẩn áo mình.
Trần Dận Chi không nhận ra, vẫn tự nói một mình: "Chậc, cả lớp tớ đều nghe nói, cậu nhường chỗ cho cậu ấy, còn dẫn cậu ấy đi mua đồng phục."
Cận Việt hờ hững nói: "Thầy bảo."
"Vậy cậu ấy chắc chắn có ý với cậu rồi, chẳng phải đã tặng cậu sữa Wangzai để uống sao."
"Cũng có ý đấy," Cận Việt dừng lại, rồi nói tiếp: "Là ý trả ơn tôi."
Trần Dận Chi bị xoay vòng, nhìn anh: "Trả ơn gì? Cậu giúp cậu ấy chuyện gì?"
Cận Việt giơ tay, đập quả bóng rổ vừa nảy về phía họ. Anh nhìn cậu ta như nhìn một thằng ngốc: "Ân tình nhường chỗ, dẫn đường."
Trần Dận Chi cạn lời: "Chỉ vậy thôi... Được rồi, được rồi, Hà Gia Dụ sao còn chưa đến, cậu gọi cho cậu ấy đi?"
"Không đến thì thôi, không có cậu ta cậu không chơi được à? Gọi Giang Vũ là được rồi."
Mấy ngày nay Cố Oánh đơn phương chiến tranh lạnh với Cận Việt, chắc chắn cuộc sống của Hà Gia Dụ không dễ chịu gì, gọi cậu ta đến có khi lại trút hết giận lên người anh.
Không ngờ khi Hà Gia Dụ đến, tâm trạng lại rất tốt. Cậu ta thậm chí còn nhảy lên tranh bóng với Cận Việt, dù không giành được nhưng vẫn cười vui vẻ.
Lúc nghỉ giữa hiệp, ngay cả Trần Dận Chi, kẻ thần kinh chẳng mấy ổn định, cũng nhận ra điều bất thường:
“Vui vẻ gì thế, uống thuốc rồi nên mới vậy à?”
“Uống ông nội cậu.”
“Thế là tổ tiên của cậu chịu nói chuyện với cậu rồi à?”
Hà Gia Dụ liếc nhìn Cận Việt, ánh mắt đầy cảnh giác.
Cận Việt ngồi trên bậc thang: “Tôi chưa nói gì cả.”
Trần Dận Chi ngẩn ra: “Cái gì? Như vậy mà còn bảo chưa nói sao?”
Cận Việt lười để ý đến cái kiểu “ngốc nghếch” ấy, chỉ nhìn thẳng Hà Gia Dụ: “Do cậu quá lộ liễu.”
Bị nói trúng tim đen, chàng trai quay đầu đi, giả vờ bận rộn nhìn quanh: “Lộ liễu cái gì chứ.”
Giang Vũ lập tức vạch trần: “Quá lộ liễu thì có, nói mau có chuyện gì?”
Trần Dận Chi “ồ ồ ồ” mấy tiếng: “Thật sự có chuyện sao?”
Hà Gia Dụ đáp: “Có gì đâu, chỉ là mấy ngày nay cô ấy thường đến nhà tôi làm bài tập, mà cũng không cáu gắt với tôi.”
Trần Dận Chi: “Thế thì đúng là không dễ rồi, cố lên bạn tôi ơi.”
Hà Gia Dụ không chịu được chủ đề tập trung vào mình, đập bóng rồi quay người ném rổ.
Hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu vào lớp học, chân trời một màu vàng sẫm.
Bảng tên trực nhật có hai nam hai nữ, Trì Phùng và Cố Oánh cùng một nhóm.
Thông thường, việc dọn dẹp phải hoàn thành trước buổi tự học tối. Trì Phùng nhân lúc lớp không có ai, cùng một bạn nam trong nhóm lật ghế lên bàn từng hàng một.
Bạn nam bắt chuyện: "Cậu biết Cố Oánh đi đâu không?"
Trì Phùng quay đầu lại: "Không biết. Bạn nam còn lại ở đâu cậu biết không?"
"Bị đau bụng trong nhà vệ sinh rồi."
Chu Đình Đình, bạn cùng bàn của Trì Phùng do muốn học thêm một lúc nên khi mọi người đã ăn cơm xong, cô ấy mới ra khỏi trường mua cơm hộp về ăn trong lớp.
Lúc này thấy họ dọn dẹp, Chu Đình Đình lấy một quyển sách từ vựng, chạy ra hành lang vừa ăn vừa học. Trì Phùng đẩy nhanh tay: "Kệ hai người họ đi, chúng ta quét nhanh lên."
Khi Trì Phùng quét xong chỗ đầu tiên, Cố Oánh cầm một túi thuốc nhỏ đi vào, giọng nói nghèn nghẹn: "Để phần còn lại cho tôi, tôi sẽ quét."
Giọng nói này, có lẽ là bị cảm. Chu Hiểu Vân đi vào cùng cô ta, lấy một chiếc chổi: "Để tôi giúp cậu quét nhé."
Cố Oánh giật lấy cây chổi: "Tôi tự làm được."
Một lát sau, bạn nam bị đau bụng cũng đến, nhận việc đổ rác. Bốn người nhanh chóng quét dọn xong.
Cố Oánh vừa hít nước mũi vừa lật ghế xuống.
Trì Phùng đang lật ghế bên cạnh, không nhịn được quay đầu nhìn cô ta. Cố Oánh phản ứng rất mạnh, che mũi lại: "Cậu làm gì?"
"Cậu đừng làm nữa, để tôi lật ghế cho."
Thấy hai bạn nam đang hì hục lật ghế ở bên trái, Cố Oánh hạ thấp giọng nói với Trì Phùng: "Cậu tặng sữa Wangzai cho Cận Việt, tôi đã thấy rồi."
Ánh mắt cô ta viết rõ ràng: "Tôi đã vạch trần cậu rồi đấy, thì sao nào?"
Trì Phùng: "Cậu đừng hiểu lầm..."
Cố Oánh ngắt lời: "Cậu bớt suy nghĩ linh tinh đi. Cận Việt là bạn từ bé của tôi..."
Tay Trì Phùng không dừng lại: "Cậu yên tâm, tôi không thích cậu ấy."
Cô thấy Cố Oánh bị ốm rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện của Cận Việt, không nhịn được khuyên một câu: "Lớp 12 rồi, học hành chăm chỉ đi."
Đừng nghĩ những chuyện vớ vẩn này. Quan trọng là đừng nhằm vào cô.
Cố Oánh phản ứng một lúc, tức đến bật cười: "Nực cười, thành tích học tập của tôi rất tốt."
Trì Phùng quay đầu nhìn cô ta, có chút khó hiểu: "Cậu rất ghét tôi à?"
Cố Oánh cười. Cánh mũi hơi rát vì lau nước mũi bị tróc da, nụ cười đó khiến cô ta cảm thấy đau. Sự lúng túng vì cảm lạnh và chảy nước mũi trong khoảnh khắc đó tan biến.
Cô ta nói: "Nói chung là tôi không thích cậu."
Đây là lần đầu tiên Trì Phùng đối mặt trực tiếp với sự chán ghét của người khác trong một môi trường xa lạ. Điều kỳ lạ là cô không hề cảm thấy buồn.
Hai người im lặng lật xong hai nhóm ghế bên phải.
Khi chuông báo bắt đầu buổi tự học tối vang lên, Cận Việt mặc áo khoác đồng phục đi vào.
Cố Oánh mệt mỏi gục đầu trên bàn. Cô ta thấy ánh mắt anh dường như có liếc nhìn chỗ của Trì Phùng, cô ta nhíu mày, chậm rãi gõ chữ.
Cố Oánh: [Tôi bị cảm rồi, khó chịu quá.]
Sau đó, cô ta thấy Cận Việt lấy điện thoại ra từ túi quần, cúi đầu gõ chữ rất nhanh.
Điện thoại rung lên.
Cô ta mím môi cười, lấy điện thoại ra xem.
Cận Việt: [Đi tìm Hà Gia Dụ đi.]
Anh thậm chí còn không thèm nhìn về phía này.
Cố Oánh quay đầu đi, nước mắt lập tức rơi xuống.
Bình thường cô ta không hay khóc, có lẽ vì bị ốm nên trở nên yếu đuối. Cô ta nghĩ vậy, lặng lẽ lau nước mắt, nhíu mày nhìn Trì Phùng. Cô ta thực sự không hiểu.
Tại sao Cận Việt lại đối xử với Trì Phùng khác với những cô gái khác?
#edit #Rùa

Bình Luận

0 Thảo luận