Quyển 2- Nhật ký cũ
Đêm hôm đó, Trì Phùng say đến trời đất quay cuồng. Dòng hồi ức lúc lỏng lúc chặt, rồi lại được kéo về mùa hè năm cô và anh mới quen nhau...
Tháng bảy, giữa mùa hè oi ả, sau cơn mưa lớn, mặt đất lấm lem bùn đất. Những tán lá ngô đồng trông như vừa được thay mới.
Khi Trì Phùng đến vịnh Cẩm Di, trời vẫn còn âm u. Khu vực này đất đắt như vàng, không phải là khu chung cư cao cấp mới xây nhưng lại là một trong những "khu nhà giàu cũ" nổi tiếng ở thành phố Tây Lâm, chủ yếu là những người giàu có mấy đời mới ở đây.
Trì Phùng đeo ba lô, bình tĩnh nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt.
Khi không biết tính cách của người khác, sự ngoan ngoãn là lá chắn an toàn nhất của cô. Thế là cô nở một nụ cười, nhẹ nhàng cất tiếng gọi: "Cháu chào chú Thịnh."
Thịnh Hoa Chương là người chồng thứ tư của mẹ cô - Cát Ngọc Đình. Ông không phải là "giàu có mấy đời" mà là trường hợp điển hình của một người nghèo bỗng chốc giàu lên nhờ nắm bắt đúng xu hướng trong ngành.
Có lẽ không thích bị gọi là "trọc phú" hoặc đơn giản chỉ là thích môi trường sống ở đây, ông đã mua một căn nhà cũ ở vị trí đẹp trong khu này để sửa sang lại và dọn đến ở.
"Ôi chao" Người đàn ông cười hiền lành: "Chào mừng, chào mừng. Đưa ba lô cho chú."
Ông vừa nói vừa đưa tay ra, cơ thể béo mập có chút nặng nề. Hôm nay trời không nóng lắm nhưng trán và cổ ông lại đầy mồ hôi.
Trong lòng Trì Phùng có một cảm giác kỳ lạ, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng để cô chấp nhận người chồng mới mà mẹ Cát chọn vẫn cần một khoảng thời gian.
Cát Ngọc Đình vẫn tỏ vẻ trong mắt chỉ có ông, dịu dàng nói:: "Trì Trì không còn là trẻ con nữa, một cái ba lô thôi mà, không cần phải vậy đâu."
Trì Trì là cách gọi thân mật của Trì Phùng. Tên cô vốn có hai chữ "Trì", ban đầu chẳng rõ ai gọi trước nhưng dần dần mọi người xung quanh đều quen gọi như thế.
Thịnh Hoa Chương và Cát Ngọc Đình trao đổi vài câu về tên thật, tên thân mật, tuổi tác, thành tích học tập và một số thông tin cơ bản khác của Trì Phùng.
Trong lúc đó, Trì Phùng lén lút nghĩ mông lung, tính toán xem còn bao nhiêu tuần nữa là đến ngày giỗ của người cha quá cố.
Cuối cùng cũng vào đến nhà. Bác tài xế Lý mang từng món hành lý vào. Hầu hết là mỹ phẩm và quần áo của Cát Ngọc Đình. Riêng của Trì Phùng chỉ có một chiếc vali nhỏ, bên trong chủ yếu là sách vở.
Học kỳ tới cô sẽ vào lớp 12. Trước đây Trì Phùng học khá giỏi ở trường cấp ba huyện, giờ phải chuyển đến một trường trọng điểm ở Tây Lâm, áp lực rất lớn. Cô định tận dụng kỳ nghỉ hè để làm thêm bài tập.
Vừa ngồi xuống, điện thoại rung lên, là tin nhắn của bạn thân Chu Tư Lâm.
Chu Tư Lâm: "Thế nào, thế nào, nhà cha dượng mới của cậu có sang trọng không?"
Trì Phùng nhìn xung quanh, lớp trang trí gần như muốn làm lóa mắt, lặng lẽ gõ: "Sang."
Chu Tư Lâm: "Oa, vậy cha dượng mới trông thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gap-lai-em&chuong=4]
Không hung bạo chứ?"
Trì Phùng sững lại một chút, nghĩ đến người chồng trước của mẹ mình: đẹp trai, không có tiền nhưng tay lại rất mạnh. Cát Ngọc Đình thường xuyên bị bầm tím.
Khi nghiêm trọng hơn, Trì Phùng cũng bị vạ lây.
Trì Phùng: "Trông như người tốt."
Chu Tư Lâm: "Có đẹp trai không?"
Trì Phùng: "Chuyện đó thì, cũng đã có tuổi rồi..."
Chu Tư Lâm dường như đã nắm bắt được sự khéo léo trong lời nói của Trì Phùng, chuyển đề tài hỏi những câu cốt yếu: "Khoảng cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu?"
Trì Phùng: "..."
Cô do dự một chút, rồi vẫn thành thật trả lời: "Một mét bảy, nặng khoảng tám mươi ký?"
Một lúc lâu sau, Chu Tư Lâm mới trả lời: "Không sao đâu, không sao đâu, không! Sao! Đâu! Người tốt là quan trọng nhất."
Lúc này, Cát Ngọc Đình đang ăn trái cây mà cô Trần người giúp việc, đã cắt sẵn.
Thịnh Hoa Chương luôn cười, kịp thời đưa những miếng mà bà thích ăn đến bên tay bà. Hai người có vẻ rất tình cảm, đến mức lúc âu yếm đã hoàn toàn phớt lờ Trì Phùng.
"Đúng thế." Trì Phùng cúi mắt xuống, che giấu hết cảm xúc bên trong.
"Nhưng Tư Lâm tớ còn phải sống nương tựa người khác bao lâu nữa đây?"
Từ nhỏ, cô đã không có một chỗ ở ổn định, phải liên tục chuyển nhà theo những đổi thay trong tình cảm của mẹ.
Cô giống như một gánh nặng mà mẹ cô phải mang theo bên mình.
Chu Tư Lâm trả lời rất nhanh: "Ngày này năm sau! Chúng ta cùng nhau thi vào một nơi thật xa!"
Khóe môi Trì Phùng cong lên: "Được, đã hứa rồi nhé."
Mây đen tan đi, ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ vào phòng khách. Nỗi buồn man mác trong lòng cô gái cũng theo đó mà tan biến.
Đối diện, phòng khách tầng một.
Bảy tám học sinh cấp ba tụ tập chơi "Tam Quốc Sát". Lúc này, chỉ còn ba người trụ lại, trong khi hai cô gái ngồi không, trò chuyện cùng nhau.
"Tôi chết rồi mà còn không biết chuyện gì đang xảy ra."
"Tôi cũng không hiểu lắm."
"Vậy bây giờ ba người họ mỗi người đại diện cho một phe à?"
Một cậu con trai bên cạnh châm chọc: "Qua một ván rồi mà còn chưa hiểu, chịu luôn."
Cô gái tóc ngắn cau mày, lườm cậu ta: "Cậu chê gì chứ? Cậu nghĩ ai muốn chơi với cậu?"
"Đúng, đúng, biết các cậu đến là vì ai mà..." Cậu con trai cố ý kéo dài giọng, đầy ẩn ý.
Tai cô gái tóc hai bím đỏ bừng, ánh mắt vô thức liếc sang phía đối diện dừng lại ở một nơi.
Chàng trai ngồi với tư thế lỏng lẻo trong bộ đồ đen, đơn giản không có bất kỳ logo nào. Tay chống trên đùi, động tác cầm bài cũng toát lên vẻ tùy tiện một cách đẹp mắt.
Còn Cận Việt người là trung tâm của câu chuyện, vẫn lười biếng cúi đầu nhìn bài, dường như không hề để ý đến bên này.
Trong "Tam Quốc Sát" có bốn vai: Chủ Công, Phản Tặc, Trung Thần, Nội Gián.
Chủ Công công khai danh tính, còn những người khác ban đầu ẩn thân, sẽ công bố khi chết hoặc khi trò chơi kết thúc.
Quy tắc cơ bản là: Phe Phản Tặc chỉ cần giết được Chủ Công là thắng; Trung Thần có nhiệm vụ bảo vệ Chủ Công sống sót đến cuối cùng; còn Nội Gián thì khó chơi hơn, cần phải giết cả Phản Tặc và Trung Thần, cuối cùng giết Chủ Công mới thắng.
Chủ Công ván này là Cận Việt. Trần Dẫn Chi ngay từ đầu đã liên tục giết anh. Có thể thấy cậu ta là Phản Tặc. Còn Cố Oánh suốt cả ván không có vai trò gì, danh tính vẫn chưa rõ. Lúc này, đến lượt Trần Dẫn Chi ra bài, cậu ta rút một lá bài và đập xuống thảm: "Giết!"
Sau đó, cậu ta bồi thêm một câu với vẻ đểu cáng: "Tôi có nỏ thần đấy, cậu sợ chưa hả thiếu gia?"
Thông thường, lá "giết" chỉ được dùng một lần trong mỗi lượt ra bài.
Phe bị tấn công có thể dùng lá "né" để tránh mất máu. Nhưng nếu trang bị nỏ thần ở ô vũ khí, có thể sử dụng lá "giết" không giới hạn.
Cận Việt ngước mắt nhìn cậu ta, tiện tay rút một lá bài ném xuống "né." Sau đó anh hất cằm, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.
"Giết!"
"Né."
"Không ngờ tới đúng không, tôi vẫn còn một lá giết nữa!"
Sau khi Trần Dẫn Chi ra lá "giết" cuối cùng này, Cận Việt không có động thái gì nữa.
Cận Việt chỉ còn một lá bài trên tay, không phải là "Né" cũng không phải lá "đào" để hồi máu. Anh liếc nhìn lá máu chỉ còn một giọt, dứt khoát nói: "Thua rồi, hết bài rồi."
Không ngờ, Trần Dẫn Chi vừa mới há miệng chuẩn bị ăn mừng, Cố Oánh bên cạnh đã lên tiếng: "Tôi cứu một."
Sau đó, cô ta đặt một lá "đào" xuống đất.
Trần Dẫn Chi "Mẹ kiếp" một tiếng: "Cậu là Nội Gián à? Không đúng..."
Hôm nay chơi nhiều người, ngoài Chủ Công ra, các vai khác có bao nhiêu người cậu ta không chú ý lắm. Nhưng Nội Gián thường chỉ có một trước đó đã có một người chết rồi. Tính ra, chẳng lẽ Cố Oánh là Trung Thần?
Vẫn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, đã thấy Cận Việt chống hai tay ra sau, mặt không cảm xúc nói: “Tôi từ chối nhận."
Sau đó nhìn Trần Dẫn Chi nói: "Cậu thắng rồi."
Cố Oánh nhìn Cận Việt, cằm hất lên, giọng điệu kiêu ngạo: "Bài của tôi đã ra rồi, đã cứu cậu rồi, cậu không thể từ chối."
"Tôi chính là thích từ chối đấy." Cận Việt rút điện thoại ra, vẻ mặt lười nói nhiều.
Trần Dẫn Chi không quan tâm đến bầu không khí vi tế này. Vẫn chìm đắm trong ván bài.
Cậu ta với tay lấy lá bài danh tính của Cố Oánh, lật lên sững sờ hét to: "Trời ơi, cậu là Phản Tặc, lại đi cứu Chủ Công à? Cậu cùng phe với tôi sao lại đối đầu với tôi, đúng là trời long đất lở mà!"
Cố Oánh bị phản ứng của Cận Việt làm tức giận, vốn đã không thoải mái giờ như tìm được chỗ để xả giận: "Kệ tôi, lúc nãy còn xin tôi, bảo tôi muốn chơi thế nào cũng được, giờ lại chỉ đạo tôi à."
Cô ta ném bài xuống: "Không chơi nữa!"
"Được, được là tôi sai, tôi sai rồi." Trần Dẫn Chi sợ phiền phức bình thường Cố Oánh mà giận, cậu ta nhường được thì nhịn.
Cận Việt không bận tâm, tự mình đứng dậy xoa xoa cổ, đi đến bàn mạt chược lấy một lon Coca, một tay xách, chuẩn bị ra vườn nhỏ hóng gió.
Chân còn chưa bước ra, ngón trỏ móc vào khoá của lon anh liền kéo và giật ra...
"Xẹt..."
Chủ nhà kim bạn thân của Cận Việt là Hà Gia Dụ cũng đến lấy Coca, vô tình nghe thấy âm thanh đó, quay đầu nhìn.
Cận Việt đặt lon Coca đã mở được một nửa trở lại bàn mạt chược, xòe lòng bàn tay ra, trên ngón trỏ có một vết cắt nhỏ, từ từ rỉ máu.
"Sao thế?" Hà Gia Dụ đại khái đã hiểu.
Cận Việt bình tĩnh nói: "Bị đứt tay rồi."
"..." Hà Gia Dụ nhìn vết thương nhỏ xíu trên tay Cận Việt, không biết phải nói gì.
Khi cậu ta đang nghẹn lời, Cận Việt đã quen thuộc, tự mình quay người vào nhà tìm cồn để khử trùng.
Cố Oánh thấy vậy, tính nết tiểu thư dường như biến mất không dấu vết, giống như một cái đuôi đi theo những lời quan tâm thưa thớt truyền đến: "Có đau không? Có cần tiêm uốn ván không?"
Hà Gia Dụ cầm lon Coca trong lòng không vui, lạnh mặt đi hai bước đến gần sofa. Cậu ta thấy Cố Oánh lục trong chiếc túi xách tinh xảo của mình ra một miếng băng dán hình con chó Quế Hoa, rồi đưa cho Cận Việt.
Cận Việt không nhận, đứng dậy vứt miếng bông tẩm cồn đi, quay đầu nói với Tưởng Dực Xuyên: "Tìm cho tôi một miếng băng cá nhân."
Cố Oánh bỏ miếng băng dán hình con chó Quế Hoa vào lại trong túi như thể đã đoán trước được: "Không thích hình hoạt hình à? Loại bình thường tôi cũng có mang theo."
"Không dán nữa, bí bách lắm." Cận Việt liếc nhìn ngón trỏ, lần thứ hai quay lưng lại với cô ta.
Khi Hà Gia Dụ đi vòng qua sofa đến bên cạnh Cố Oánh, sắc mặt cô ta hơi thay đổi có thể thấy cô ta đang nén giận. Cậu ta đưa lon Coca ra: "Uống không?"
Cố Oánh nhìn xuống sàn, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, nói thẳng thừng: "Ghét nhất đồ uống có ga."
"Được rồi." Hà Gia Dụ thấy mất hứng, ngửa cổ uống hai ngụm.
Còn người khiến Cố Oánh tức giận thì hoàn toàn không quan tâm đến cô ta, tự mình uống Coca. Phía sau, đột nhiên ồn ào lên.
"Này, các cậu lại đây xem, nhà đối diện hình như đón dâu mới."
"Đâu?"
Mấy người nghe thấy tiếng động, đồng loạt chen chúc ra cửa, nhìn về phía đối diện. Trần Dẫn Chi là người nhiều chuyện nhất trong nhóm con trai. Cậu ta hạ giọng nói một cách bí ẩn: "Bố tôi nói chú trọc phú nhà đối diện nhà Hà Gia Dụ lấy vợ mới. Nhìn mấy thùng giấy ở cửa kìa, chắc hôm nay đón người về."
Bố mẹ Hà Gia Dụ thường xuyên bay đi nơi khác, mấy người họ thường đến vịnh Cẩm Di chơi, cũng từng nhìn thấy chú đó vài lần từ xa.
Chu Hiểu Vân bình thường nói chuyện rất thẳng thắn, nghĩ đến người chú béo mập đó, cô rùng mình, lập tức "ui" một tiếng: "Quá béo làm sao mà lấy được vợ chứ?"
Trần Dẫn Chi: "Nghe nói chú ấy tìm một người rất trẻ, chắc gia cảnh không tốt vì tiền mà đi thôi."
"Vì tiền thì cũng đừng dễ dãi thế chứ..."
Giang Vũ cười: "Mấy cô gái các cậu sao lại chỉ nhìn mặt thế?"
Chu Hiểu Vân nhìn cậu ta: "Thay đổi giới tính đi, nếu có một cô gái y hệt chú đối diện, cậu có lấy không?"
Giang Vũ: "...Cậu thật độc miệng."
Cửa nhà đối diện mở nhưng sau ba năm phút vẫn không thấy người. Mấy người nói chuyện tào lao một hồi cũng mất hứng.
Trong lúc chờ đồ ăn ngoài, Giang Vũ châm một điếu thuốc. Vừa châm xong mới nhận ra, thiếu gia Cận Việt không ngửi được mùi thuốc lá. Vừa định dập đi, thì thấy Cận Việt mở cửa hướng vườn nhỏ đi ra ngoài.
Giang Vũ lập tức thả lỏng, tựa lưng vào ghế, vừa phì phèo nhả khói vừa chơi game.
Cố Oánh vẫn còn ngồi trên ghế sofa hờn dỗi. Hà Gia Dụ không còn cách nào, theo Cận Việt ra ngoài.
"Tiểu Cố đang giận cậu đấy, nể mặt một chút, dỗ cô ấy đi?"
Cận Việt đang chơi game trên điện thoại, không ngẩng đầu lên, trả lời: "Tôi dỗ cô ấy? Dỗ xong cô ấy lại đến dỗ cậu à?"
Hà Gia Dụ cứ tưởng mình giấu kỹ lắm, không ngờ Cận Việt cái gì cũng nhìn ra. Câu nói này trực tiếp đâm vào tim, Hà Gia Dụ nín thở hai giây mới tiếp lời: "Cậu dỗ tôi làm gì?"
"Vậy tôi dỗ cô ấy làm gì?" Cận Việt quay đầu nhìn cậu ta: "Muốn dỗ thì tự đi mà dỗ."
"Dỗ dỗ dỗ cái gì?" Trần Dẫn Chi đóng sầm cửa lại: "Hai cậu đang nói chơi chữ à?"
"Không có gì." Hà Gia Dụ liếc nhìn Cận Việt. Cậu ta không muốn người khác biết suy nghĩ của mình.
Cận Việt không nói gì, tự mình chơi game.
Trần Dẫn Chi vẫn muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng liếc thấy một bóng người từ nhà đối diện đi ra.
"Mẹ kiếp, đây này là con dâu nuôi từ nhỏ sao?"
Cận Việt ngước mắt lên, ánh mắt khựng lại.
Cô gái mặc một chiếc áo phông và quần short đơn giản. Ống quần rộng, đôi chân dài và thẳng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, không có biểu cảm gì, đang xách túi rác đi ra.
Dưới ánh mặt trời, làn da trắng đến lạ.
"Nhỏ tuổi mà trắng và xinh thế, sao lại nghĩ không thông, nhất định phải lấy chú đó chứ? Tôi đau lòng quá... Ôi... Chết tiệt?!"
Sau gáy đột nhiên bị đánh một cái, Trần Dẫn Chi đau đớn, không thể tin được nhìn Cận Việt: "Đánh tôi làm gì?"
"Cái nhìn gì thế?"
Cận Việt thu ánh mắt lại, nói tiếp: "Trông lớn nhất là học sinh lớp 10, chưa thành niên thì kết hôn gì chứ?"
Trần Dẫn Chi vẫn muốn biện minh: "Chẳng phải vẫn có rất nhiều cô gái lầm lỡ sao..."
Từ này thực sự khó nghe. Thấy ánh mắt Cận Việt lạnh lùng, Trần Dẫn Chi từ từ im lặng. Sau đó, cậu ta thấy một người dì khá xinh đẹp từ nhà đối diện bước ra, gọi khẽ cô gái đang đi không xa: "Trì Trì, thùng rác ở bên này."
"..." Trần Dẫn Chi lập tức giơ tay đầu hàng: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Lát nữa tôi sẽ đích thân đến viết bản kiểm điểm, được chưa. Trời ơi, đừng nhìn tôi như vậy tôi sợ."
Dù đã sáu giờ chiều nhưng vào những ngày nóng nhất mùa hè, mặt trời sau cơn mưa vẫn đặc biệt chói chang.
Trì Phùng nghe thấy tiếng mẹ, liền quay người lại. Cô nheo mắt đi được hai bước, ánh mắt lướt qua hàng rào gỗ, không hẹn mà lại chạm đúng vào một ánh mắt.
[Lời tác giả]
Cận Việt: Chẳng qua là một thiếu gia của một gia đình quyền quý bình thường mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận