Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Gặp lại em

Chương 56- Mùi khói

Ngày cập nhật : 2025-10-12 18:57:17
Ngày giỗ của cha Trì Phùng, Cận Việt lái chiếc Bentley còn cô ngồi ở ghế phụ.
Ghế sau đặt một bó hoa cúc cùng những lễ vật mang theo để viếng mộ.
Trì Phùng vừa trò chuyện với anh, ngước mắt lên liền thấy chiếc xe buýt khứ hồi từ Lạc Bình đến Tây Lâm.
Trì Phùng mỉm cười: “Anh xem, trước đây em không biết đã đi bao nhiêu chuyến bằng chiếc xe này rồi, đến giờ vẫn không có gì thay đổi.”
Cận Việt vượt xe nhanh chóng: “Anh cũng đi vài lần, chỉ là hơi tiếc lúc đó không thể cùng em đến thăm bố.”
Trì Phùng không khỏi nhớ đến hồi cấp ba, anh đã chạy đến Lạc Bình tìm cô vào dịp cuối năm.
Khi đó anh mới mười bảy tuổi, chưa biết lái xe, nên phải đi xe khách đến đây vào ngày Ba mươi Tết, suýt chút nữa không kịp về ăn Tết.
Thấy cô không tiếp lời, anh hỏi: “Sao thế?”
“Chỉ là, nhớ lại chuyện anh mang vở ghi đến cho em lúc đó.”
Cận Việt an ủi: “Nhớ ông bà rồi à?”
Trì Phùng gật đầu: “Hơi nhớ, lúc đó... anh đã thích em rồi đúng không?”
Cận Việt bật cười: “Em còn hỏi à? Khi đó anh ngồi xe xuống đây, cả người phủ đầy bụi chỉ để gặp em một lần. Vậy mà em hay thật, lại trốn mất tiêu.”
Lúc đó anh đã nghĩ, việc đầu tiên anh làm sau khi trưởng thành nhất định là học lái xe, như vậy dù cô ở nơi nào xa xôi anh cũng có thể đuổi theo.
Trì Phùng khẽ nói: “Lúc đó không phải là cô và chú của em gặp chuyện sao nên em mới chạy đến Lâm Xuyên...”
Cận Việt nghe thấy hai chữ “Lâm Xuyên”, cảnh giác hỏi: “Em quen Tưởng Dịch Xuyên ở đó à?”
Trì Phùng gật đầu: “Anh còn ghen với anh ấy nữa sao?”
Cận Việt: “Không, ai nói anh ghen chứ?”
Trì Phùng nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của anh, hỏi: “Tưởng Dịch Xuyên nói anh chủ động giao dự án đó cho anh ấy, rốt cuộc anh phải lỗ bao nhiêu tiền vậy?”
Cận Việt thản nhiên nói: “Chuyện người lớn em đừng quản.”
Trì Phùng hừ một tiếng: “Anh không nói em sẽ liên lạc với anh ấy, hẹn anh ấy đi ăn rồi hỏi.”
Cận Việt nói với giọng cảnh cáo: “Được, em thử hẹn xem.”
Trì Phùng cười: “Còn bảo không ghen.”
Cận Việt không để ý đến cô, tự mình lái xe.
Trì Phùng ôm gói khoai tây chiên, đút cho anh một miếng khuôn mặt anh mới dịu đi.
Đến nơi, thời tiết hôm nay có nắng đẹp.
Cận Việt đỗ xe ở bãi đậu xe vì là ngày nghỉ nên người đến tảo mộ khá đông.
Cận Việt cầm đồ trên tay, chỉ để Trì Phùng cầm một cái bật lửa.
Anh không hút thuốc, cái bật lửa được mua cùng với tiền giấy vào buổi sáng, hai tệ một cái, trên đó in hình một nhân vật hoạt hình to tướng.
Trì Phùng thấy hơi lệch tông, thầm nghĩ cái này không giống thứ Cận Việt sẽ mua chút nào.
Cận Việt thấy cô nhìn chằm chằm vào cái bật lửa, hỏi: “Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì thế?”
Trì Phùng nói: “Cái bật lửa này chất lượng kém quá.”
Cận Việt nói: “Em xem dùng được không, lúc anh mua chưa thử.”
Trì Phùng ấn một cái, lửa phụt ra: “Dùng được.”
“Ông bà em cũng ở đây sao?”
Trì Phùng lắc đầu: “Ở đây đã đầy chỗ từ lâu rồi, ông bà em ở một nghĩa trang khác.”
Cận Việt nhìn biểu cảm của cô, tiếp tục hỏi: “Hôm nay chúng ta cũng qua đó luôn nhé?”
Trì Phùng cười: “Cũng được nhưng anh có thấy mệt không.”
Trong khoảnh khắc, Trì Phùng thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến chuyện mình có nên đi thi bằng lái không nhưng ý nghĩ nhỏ này dường như đã bị Cận Việt nắm thóp hoàn toàn.
“Anh thì mệt gì chứ, anh lái xe như chơi vậy, đến bảy mươi tuổi cũng vẫn có thể đưa đón em được.”
Trì Phùng quay đầu, nhìn anh nói một câu: “Anh giỏi quá!”
Cận Việt cười đến phát bực: “Em là cô giáo tiểu học à, có cần thưởng cho anh một bông hoa đỏ không?”
Trì Phùng chớp mắt: “Nếu anh muốn.”
Vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc hai người đã đi đến trước mộ của bố Trì Phùng.
Cận Việt nhìn bức ảnh đã mờ trên bia mộ, thầm nghĩ Trì Phùng có ánh mắt và khuôn mày khá giống bố cô.
Trì Phùng lấy khăn mặt ra khỏi túi, sau đó lấy nước khoáng bảo Cận Việt đổ lên khăn để làm ướt rồi cẩn thận lau bia mộ.
“Bố, con đưa bạn trai đến thăm bố này.”
Cận Việt biết Trì Phùng định làm gì, vỗ nhẹ tay cô: “Để anh làm.”
Trì Phùng buông tay, dịch sang một bên nhìn Cận Việt làm.
“Chú, tay cháu mạnh lắm, chú cố gắng một chút nhé.”
Trì Phùng cười một cách khó hiểu: “Anh đang nói gì vậy?”
Cận Việt nghiêng đầu nhìn cô: “eM có thể nghiêm túc một chút không?”
Trì Phùng gật đầu: “Được, được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gap-lai-em&chuong=56]

Bố, bố nhịn chút nha, bụi nhiều lắm, bố coi chừng sặc.”
Cận Việt lại quay đầu đi lau cẩn thận, Trì Phùng ở phía sau anh nhìn dáng vẻ anh cúi người lau chùi, hốc mắt hơi nóng lên.
Cô nhìn bức ảnh của bố cô, nói: “Anh ấy cũng khá tốt có đúng không bố?”
Cận Việt cúi đầu, lau phía sau bia mộ, không quên tiếp lời: “Cháu xin thề trước mộ chú, đời này cháu nhất định sẽ đối xử tốt với con gái chú.”
Còn một câu, anh chưa nói…
Năm sau, năm sau... mong cháu đã đủ tư cách để gọi chú một tiếng "Bố".
Trì Phùng nghe thấy lời này, bật cười, cô nói: “Nếu anh không làm được, bố em sẽ đánh anh đấy.”
Cận Việt đứng dậy, xách chiếc khăn lau màu xanh lam, cả người trông không hề tệ chút nào: “Sẽ không có ngày đó đâu, em cứ chờ mà hưởng phúc đi.”
Miệng nói là vậy nhưng anh quả thực không để Trì Phùng đụng tay vào nữa.
Hoa quả và hoa được bày biện xong, rồi lấy ra một chai Mao Đài ra, rót ba chén.
Trì Phùng chậm rãi nhận ra: “Bố em không uống rượu.”
Cận Việt liếc cô một cái, nửa thật nửa giả nói: “Biết đâu vài năm đổ lại đây đã học được rồi.”
Nước mắt Trì Phùng đọng lại trong mắt dường như đang từ từ bốc hơi.
Anh biết cô sẽ buồn nên đã cố gắng hết sức để chọc cô cười.
Mặc dù, anh không giỏi việc đó.
Xong xuôi những việc này, anh rửa tay bằng nước khoáng, rồi nắm tay Trì Phùng đi xuống.
Tay phải anh còn xách theo tiền giấy và pháo.
Đây là lần đầu tiên Trì Phùng đi tảo mộ mà không rơi một giọt nước mắt nào.
Đến khu đốt tiền giấy, Trì Phùng bịt tai lại chạy thật xa, nhìn Cận Việt châm pháo rồi ném vào thùng, sau đó anh chạy đến, ôm lấy cô.
Đốt pháo xong, Trì Phùng và Cận Việt đi tới, từ từ đốt hết một túi tiền giấy.
Vừa định đi, có một người đàn ông bước đến, cười nói với Trì Phùng: “Cô gái, cho tôi mượn cái bật lửa nhé, cái của tôi hết dầu rồi.”
Trì Phùng đưa chiếc bật lửa trong lòng bàn tay qua, lúc người đàn ông nhận lấy, anh ta đưa cho cô một điếu thuốc lá.
Trì Phùng sững người, thấy người đàn ông này quen quen một cách kỳ lạ, sau đó thấy anh ta cười: “Chúng ta gặp nhau rồi, lần trước ở quán bar Mê Vụ, cô từng hỏi tôi mượn thuốc.”
Trì Phùng mới biết tại sao lại thấy anh ta quen, cười hỏi: “Hôm đó anh say như thế, còn nhớ tôi sao?”
Người đàn ông cười nói: “Tôi giả vờ say, giả vờ đáng thương ở đó để níu kéo bạn gái, ai ngờ để cô nhìn thấy, đành phải giả vờ tiếp.”
Trì Phùng cười, nhận lấy điếu thuốc, người đàn ông lại đưa cho Cận Việt một điếu.
Trì Phùng từ chối thay anh: “Anh ấy không hút.”
Người đàn ông với vẻ mặt hiền lành nói: “Bạn trai cô đẹp trai thật đấy, hai người nhìn xứng đôi lắm. Tôi châm cho cô điếu thuốc nhé, cô hút vài hơi ở đây đợi tôi, tôi xong ngay thôi.”
Trì Phùng còn chưa kịp từ chối, người đàn ông đã che tay châm thuốc cho cô: “Không...”
“Xong rồi, cảm ơn nhé, tổ tiên tôi hôm nay nhờ cái bật lửa này mới có cơm ăn đấy.”
Đợi người đàn ông đi đến bên thùng sắt, Cận Việt khoanh tay, liếc nhìn điếu thuốc trên tay Trì Phùng, rồi ngước mắt nhìn Trì Phùng: “Hút một hơi cho anh xem nào.”
Trì Phùng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Em không biết.”
Cận Việt cười như không cười: “Giỏi lắm Trì chậm chạp, về Lạc Bình mà cũng gặp được bạn để hút thuốc.”
Trì Phùng khẽ nói: “Anh ấy quá nhiệt tình nên khó từ chối, lát nữa em sẽ vứt đi...”
Nói đến đây, cô chợt nảy ra một ý, nói tiếp: “Hơn nữa, nếu không phải vì anh, hôm đó em cũng sẽ không hút thuốc.”
Cận Việt cười: “Nói anh nghe, sao lại vì anh?”
“Anh không thèm để ý đến em, em cứ tưởng anh không thích em nữa.”
Ánh mắt Cận Việt sâu thêm một chút, nhìn cô: “Vậy là... lúc đó em vẫn còn thích anh có đúng không?”
Sau khi tái hợp, anh dường như đã không ít lần muốn xác nhận với cô, rằng cô có phải chưa từng quên anh, có phải vẫn còn thích anh không.
Trì Phùng nhìn anh, không gật đầu cũng không đáp lời.
Ngại quá.
Cận Việt đưa tay ra, nắm hờ mu bàn tay cô, sau đó ngón trỏ búng vào điếu thuốc trên tay cô một cái, tàn thuốc rơi xuống một đoạn, bị gió thổi bay tan vào bụi bặm khắp trời.
Anh nhìn môi cô, nói: “Hút một hơi anh xem nào.”
“Tại sao chứ? Em không hút.”
Cận Việt hừ nhẹ một tiếng: “Không cho anh xem à?”
“Có gì đáng xem đâu?” Trì Phùng nói xong, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, cô cười kẹp thuốc đưa lên miệng, hút một hơi.
Hít qua phổi, rồi thổi ra hết.
Cô muốn nhìn thấy vẻ sặc sụa của anh.
Không ngờ, Cận Việt quay đầu, nhìn về phía khu mộ, nhíu mày tố cáo: “Chú xem, Trì Phùng cô ấy hút thuốc đấy.”
Lần này, Trì Phùng suýt nữa thì sặc thật.
Lúc này, người đàn ông dùng xong bật lửa đang đi tới định trả, liền thấy vẻ mặt Trì Phùng kỳ quái.
Anh ta cười hỏi: “Thuốc này có hơi đắng phải không?”
Trì Phùng vội vàng lắc đầu: “Không, thơm lắm chỉ là tôi lâu rồi không hút có chút không quen thôi.”
“Ôi, muốn bỏ thuốc à?”
Trì Phùng làm ra vẻ vô tội: “Không phải đâu, là vì người nhà không cho tôi hút thuốc, nói hút nhiều không tốt cho sức khỏe.”
Người đàn ông cười ha hả: “Còn chẳng phải là sợ vợ nữa à.”
Nói rồi, anh ta còn liếc nhìn Cận Việt một cái, thấy vẻ mặt cười như không cười của Cận Việt anh ta liền sững lại.
Cận Việt chậm rãi nói tiếp: “Hút thuốc thì tôi không để ý, điều tôi để ý là việc cô ấy nói chuyện với người đàn ông khác.”
Người đàn ông nghe xong, vội xua tay chào Trì Phùng.
Thấy người đàn ông đi rồi, Trì Phùng vội dập tắt điếu thuốc vứt vào thùng rác.
Cận Việt vòng tay ôm cổ cô, thở dài: “Anh phải nói với chú, em đã học thói xấu rồi.”
“Không có học thói xấu, em vứt đi rồi mà.”
“Không chỉ học thói xấu, còn học cả lãng phí nữa.”
Trì Phùng đưa tay, dùng nắm đấm nhẹ nhàng đấm vào bụng anh một cái: “Cái gì cũng không được, cái gì cũng không xong.”
Cận Việt hừ cười một tiếng: “Cú đấm này của em mà hạ xuống một chút nữa thì hạnh phúc tối nay của em biến mất luôn đấy.”
Trì Phùng vội nhìn ngang nhìn dọc: “Anh nói gì đấy hả?”
Cận Việt thờ ơ véo dái tai cô: “Anh hỏi thật, mùi thuốc lá rốt cuộc là mùi gì vậy?.”
Trì Phùng nghĩ một lát: “Không biết, em cũng không thể diễn tả được hay là chúng ta ra đằng trước tìm người đàn ông kia xin một điếu nữa để anh thử, có được không?”
Cận Việt khẽ đáp: “Không cần phiền phức thế.”
Đợi hai người lên xe, Trì Phùng mới biết “Không cần phiền phức thế” mà anh nói nghĩa là gì.
Trì Phùng cúi mắt lướt điện thoại, xem video ăn uống miếng mỡ ức bò.
Cận Việt nghiêng người qua như thường lệ, giúp cô thắt dây an toàn.
Cửa sổ xe đóng chặt, xung quanh thỉnh thoảng có người qua lại, lờ mờ nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động.
Trên màn hình điện thoại của Trì Phùng, người trong video vừa cho miếng mỡ ức bò vào miệng, thì Cận Việt đã vòng tay ôm lấy gáy cô, nghiêng đầu sang hôn.
Môi Trì Phùng hơi hé mở, bị dây an toàn cố định ở ghế phụ.
Cận Việt hôn cô đầy áp chế một lúc, rồi hơi lùi lại, ánh mắt dừng trên môi cô: “Không nếm ra được vị gì, ngoan mau lè lưỡi ra.”
Trì Phùng quay đầu đi: “Lưu manh, bên ngoài có nhiều người lắm...”
“Họ không thấy đâu...”
Hôm ấy, Cận Việt cứ thế ép cô trên ghế phụ, cho đến khi cô thật sự nghe lời ngoan ngoãn lè lưỡi, anh mới chịu buông cô ra...

Bình Luận

0 Thảo luận