Khoảng chín giờ, livehouse chính thức bắt đầu biểu diễn. Mọi người trò chuyện đủ thứ chuyện, nghe nhạc, chơi game và uống rượu.
Trì Phùng có vận may tốt, chơi xí ngầu gần một tiếng mà chỉ uống ba bốn ly rượu. Cô ngước mắt lên sân khấu, mong chờ xem bài hát tiếp theo là gì.
Trong suốt một giờ biểu diễn liên tục, cứ mỗi khi một ca khúc khép lại, tim cô lại dấy lên hồi hộp. Nhưng ngay lúc ca sĩ cất lời giới thiệu bài tiếp theo, lòng cô lại chùng xuống nặng nề.
Cô dường như đang cố chấp tìm kiếm một sự gắn kết nào đó giữa mình và anh qua từng bản nhạc mà ban nhạc trong quán cất lên.
Người đầu tiên phát hiện ra cô lơ đãng là Triệu Nhược.
Triệu Nhược vừa thua một ván game, ngửa cổ uống cạn một ly rượu rồi vỗ vai Trì Phùng: "Sao thế? Có chuyện gì buồn à?"
Trì Phùng lắc đầu: "Không có gì."
Diêm Thư Đình thấy hai người đang trò chuyện, gào lên: "Nói chuyện gì thế, bắt đầu rồi!"
Trì Phùng giật mình, vội vàng cầm xí ngầu lên, trả lời Triệu Nhược một cách vội vã: "Chuyện công việc thôi, hơi phiền một chút."
Từ ván này trở đi Trì Phùng như gặp vận xui, thua liền mấy ván. Cô uống cạn ly này đến ly khác.
Giang Diệu thấy vậy có ý định đỡ rượu giúp cô. Nhưng những tiếng la ó cứ vang lên không ngớt.
Trì Phùng chống tay lên ghế sofa, chỉ cười cười, đưa tay đỡ lấy đầu, rồi uống cạn ly rượu duy nhất mà Giang Dao vốn định uống thay.
Giang Diệu tự thấy mất hứng nhưng cũng không bận tâm, quay sang trò chuyện với cô gái bên cạnh như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Trên sân khấu thay người biểu diễn, ánh đèn sáng lên trong một khoảnh khắc Trì Phùng đảo mắt về phía cửa ra vào.
Chỉ một cái liếc mắt, toàn thân cô gần như nóng bừng.
Cận Việt đang bước vào, bên cạnh là một cô gái ăn mặc theo phong cách như một tiểu thư nhà giàu. Cô đã từng thấy chiếc váy đó rồi là của một thương hiệu cao cấp dành cho giới trẻ, giá cả khiến người ta phải giật mình. Với tiềm lực tài chính như vậy, lớp trang điểm trên mặt cô ấy hiển nhiên vô cùng tinh xảo.
Ánh đèn trong quán mờ đi, buổi biểu diễn bắt đầu. Nữ ca sĩ đội mũ thỏ, vẫy tay giao lưu với khán giả phía dưới. Rất nhiều người giơ tay lên, lắc lư theo điệu nhạc tạo nên một khung cảnh vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng, Trì Phùng chỉ muốn trốn đi. Cô vô thức nắm chặt tà váy của mình, nghĩ đến lớp trang điểm lộn xộn mà cô đã tốn công sức tô vẽ, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô gái ấy không xa lạ gì với Trì Phùng, chính là bạn học thời cấp ba của cô, cũng là thanh mai trúc mã của Cận Việt – Cố Oánh.
Dù ánh sáng trong quán cực kỳ mờ ảo nhưng nhóm người vừa bước vào quá nổi bật. Chẳng mấy chốc, Giang Diệu đã phát hiện ra họ.
Giang Diệu nháy mắt với Diêm Thư Đình: "Ông chủ ở đây đến rồi."
"Đâu?"
Giang Diệu giơ tay, ngón cái chỉ sang một bên: "Người cao nhất kia kìa."
Cả bàn tò mò, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Vài người đang đi về phía này, trông có vẻ không hợp với không khí ở đây. Hiệu ứng thị giác chẳng khác nào một gia tộc quyền quý đang đi dạo trên phố.
"Ôi trời, sao lại đẹp trai thế? Cô gái bên cạnh là bạn gái anh ta à?"
"Nhìn có vẻ là vậy."
"Hai chàng trai đằng sau cũng không tồi."
Trì Phùng siết chặt ngón tay, thu ánh mắt lại, tự mình uống hai ngụm rượu. Khi cô ngước mắt lên lần nữa, chỗ đó đã không còn ai.
Cô gái ngồi cạnh Giang Diệu liền thúc giục anh ấy: "Nhanh lên, qua đó làm quen đi."
"Tốt nhất là mời họ qua đây uống một ly."
Giang Diệu gãi đầu có chút ngượng ngùng: "Anh tớ với anh ấy từng học chung lớp nhưng anh ấy không biết tớ đâu."
Cô gái bên cạnh tiếc nuối "Ồ" một tiếng, rồi liên tục quay đầu nhìn về một hướng. Trì Phùng liếc mắt sang, thấy ở một bàn riêng không xa, vài người đã ngồi vào chỗ. Trì Phùng đảo mắt qua.
Giang Vũ, Trần Dẫn Chi và một cô gái lạ mặt.
Họ từng là một nhóm nhỏ chơi chung ở trường trọng điểm thành phố là sự tồn tại mà bao nhiêu người mơ ước không thể chạm tới.
Trì Phùng dường như chưa bao giờ hòa nhập vào họ. Đến bây giờ, mối quan hệ giữa cô và họ chỉ còn lại sự ngượng ngùng và gượng gạo.
Đang ngẩn ngơ, cô lại nghe thấy Giang Diệu vì sĩ diện mà mở lời: "Thật ra, tớ có thể thử qua đó chào một tiếng..."
Mắt cô gái sáng lên: "Tớ có quen được nhân vật này hay không là nhờ vào cậu đấy."
Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Giang Diệu cứng đầu bưng ly rượu bước qua.
Anh ấy tiến lại gần, khom lưng, không biết đã nói gì với Cận Việt. Vài người đang ngồi ở đó đồng thời quay đầu nhìn về phía này.
Trì Phùng không thể trốn tránh, ánh mắt cô không hẹn mà gặp một ánh mắt khác vội vàng rời đi.
"Ôi trời, kinh thật, họ đến hết rồi kìa?"
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đã đến gần.
Giang Diệu không hiểu sao mình lại có thể có được sự nể mặt lớn đến vậy.
Ban đầu anh ấy chỉ muốn lấy danh nghĩa bạn học cũ để chào hỏi, làm quen rồi uống một ly, xong quay lại.
Không ngờ Giang Vũ nghe thấy tên anh ấy liền cười nói: "Thật có duyên, cậu lại cùng họ với tôi, lại còn là bạn học của Cận Việt. Hay chúng ta cùng nhau uống một ly nhé?"
Khi mọi người đã đến đông đủ, anh ta vội vàng mời mọi người ngồi vào giữa, định tự mình ngồi vào chiếc ghế sofa trống bên cạnh. Không ngờ, Cận Việt lại đi thẳng đến chiếc ghế sofa ở phía bên kia.
Cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, Trì Phùng vẫn cúi đầu. Trong tầm mắt cô, một đôi giày 2002R với dáng vẻ đầy khí thế hiện ra.
Đôi giày có vẻ đã cũ, trên bề mặt dính một vài vết bẩn không rõ ràng. Anh vốn là người có thói quen sạch sẽ nếu là trước đây, đôi giày này có lẽ đã bị anh vứt đi từ lâu rồi.
Bây giờ có lẽ anh đã lớn tuổi hơn một chút, không muốn quá cầu kỳ như trước nữa.
Gia đình Diêm Thư Đình vốn khá giả. Tuy thường hay miệng nói muốn được một thiếu gia siêu giàu bao nuôi, nhưng bất kể đối phương là ai cô ấy luôn sẽ gạt bỏ những lời nịnh hót, bông đùa sang một bên mà trò chuyện rôm rả với mọi người, không màng đến địa vị cao thấp.
"Chào đàn anh, em kính anh một ly để tỏ chút vinh dự nhờ mối duyên trường lớp. Nếu anh uống thấy vui, có thể miễn phí tiền rượu cho mấy người bạn học cũ của bọn em thì càng tốt."
Không khí trở nên thoải mái hơn.
Bàn tay cầm ly rượu của Diêm Thư Đình lướt qua Triệu Nhược và Trì Phùng, vươn ra bên trái Trì Phùng để cụng ly với Cận Việt.
Trong tiếng cười nói, Trì Phùng lùi ra sau một chút.
Sau tiếng cụng ly nhẹ nhàng, Diêm Thư Đình thu tay về uống rượu nhưng ly rượu trước mặt vẫn không di chuyển.
Trì Phùng ngước mắt lên phát hiện Cận Việt đang nhìn cô. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, anh lên tiếng: "Cần tôi miễn phí tiền rượu cho em không?"
Trì Phùng không trả lời, đầu óc cô trống rỗng. Cô định giả vờ chết cho đến khi họ rời đi nhưng không ngờ Cận Việt lại trực tiếp vạch trần sự giả vờ của cô một cách thẳng thừng như vậy.
Không phải cô chưa từng tưởng tượng ra cảnh hai người gặp lại, gia đình anh ở Tây Lâm dù anh định cư ở nước ngoài sau khi tốt nghiệp thì ít nhiều cũng sẽ về để thăm gia đình.
Nhưng điều cô không ngờ là anh sẽ về đây mở quán bar, họ còn gặp lại nhau ở quán của anh và...
Anh lại chủ động mở lời nói chuyện với cô khi cô đang giả vờ như một con chim cút, coi anh như người xa lạ.
Hành động này khiến vẻ mặt Cố Oánh trở nên khó coi, cô ấy trực tiếp nói toạc ra: "Trì Phùng à, giờ cậu giả vờ không quen biết còn có ý nghĩa gì sao?"
Trì Phùng cảm thấy trong khoảng khắc xung quanh thật tĩnh lặng, từ một người vô hình trở thành tâm điểm của sự chú ý cô buộc phải đón nhận vô số ánh mắt.
Những ánh mắt dò xét, dửng dưng, xen lẫn vẻ như đang chờ xem kịch hay…
Triệu Nhược sững sờ, chạm vào Trì Phùng: "Quen nhau à?"
Trần Dẫn Chi hồi đi học nổi tiếng là người lắm chuyện. Nhịn đến giờ đã là một sự nhẫn nhịn rất ghê gớm, liền vội vàng nói tiếp: "Quen đâu chỉ là quen..."
"Từng gặp."
"Không thân."
Trì Phùng và Cận Việt đồng thanh nói.
Trần Dẫn Chi cười ha hả, nhìn Cận Việt nói: "Đúng, đúng hai người chỉ là gặp rồi không thân chút nào."
Cố Oánh vuốt tóc bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gap-lai-em&chuong=3]
Móng tay tinh xảo của cô ta lấp lánh dưới ánh đèn đặc biệt bắt mắt. Cô ta rõ ràng là nhắm vào Trì Phùng, đưa ra từng câu hỏi một: "Trước đây nghe nói cậu nghỉ học, giờ tốt nghiệp chưa?"
Trì Phùng gật đầu: "Tốt nghiệp rồi."
"Bây giờ làm ở đài truyền hình à?"
Trì Phùng lắc đầu: "Không, ở trường học."
Lúc này, Giang Vũ và mấy người kia đều tò mò. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta nhớ Trì Phùng học ngành truyền thông: "Dạy truyền thông à?"
Trì Phùng lắc đầu: "Không phải."
Thấy cô không muốn nói, Giang Vũ cũng không hỏi nữa.
Một vài ánh mắt lướt qua giữa Trì Phùng và Cận Việt. Cô gái vừa rồi đã xúi giục Giang Diệu đi qua đó thấy không khí ngượng ngùng, liền vội cười nói: "Ôi dào, đã đến đây thì coi như bạn bè cả, thân hay không thân cũng chơi vài ván game cho vui đi."
Cố Oánh đã khó chịu, tính tiểu thư nổi lên quay đầu sang nói: "Tôi không chơi."
Lời nói ẩn ý giục mọi người đi nhưng không ngờ Cận Việt lại không để ý đến cô ta, hỏi: "Chơi gì?"
Sắc mặt Cố Oánh càng tệ hơn.
Giang Diệu hỏi: "Chơi bài được không?"
Cận Việt gật đầu: "Được."
Trì Phùng không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy: "Tôi không biết chơi, mọi người cứ chơi đi. Tôi đi vệ sinh một lát."
Diêm Thư Đình tò mò chết đi được, cũng đứng dậy đi theo: "Tớ đi với cậu ấy. Mọi người chơi một vòng đi, lát nữa hai tụi tớ sẽ quay lại sau."
Vừa thoát khỏi bàn riêng, câu hỏi của Diêm Thư Đình đã không ngừng lại: "Có chuyện gì vậy? Cậu quen anh ấy à? Hai người rốt cuộc có thân hay không?"
Trì Phùng không đi về phía nhà vệ sinh mà rẽ sang một lối khác, đi đến khu vực nghỉ ngơi.
Có ba hàng ghế cong, ở trong cùng còn có một người đàn ông trung niên say khướt, đang gọi điện thoại nói những lời khó nghe.
Trì Phùng khoanh tay đứng đó, đôi mắt không có chút cảm xúc nào, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Bạn trai cũ."
Miệng Diêm Thư Đình há hốc hình chữ O, vẻ mặt vô cùng bất ngờ: "Cậu là đồ tồi, cậu còn giấu cả tớ và Nhược Nhược."
Trì Phùng gượng cười với cô ấy: "Lúc đó tâm trạng tớ đặc biệt không tốt..."
Diêm Thư Đình vỗ lưng cô an ủi: "Tớ không trách cậu. Tớ cứ thắc mắc sao cậu chẳng bao giờ để ý đến ai. Ai cũng thấy Giang Diệu có ý với cậu mà cậu lại coi như không khí. Hóa ra là vì cậu đã có một người bạn trai cũ như thế này..."
Trì Phùng lắc đầu: "Không phải, tớ chỉ là không muốn hẹn hò nữa."
"Anh ấy về nước có khi là vì cậu không?"
"Không thể nào." Ngày đó là cô đã nhẫn tâm đá anh, không để lại chút tình cảm nào.
Cận Việt là một người cực kỳ kiêu ngạo, có thể kiên nhẫn nói chuyện với cô một lần nữa cũng là vì anh đã được giáo dưỡng tốt mà thôi.
Diêm Thư Đình không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ nhưng thái độ của Cố Oánh hôm nay cô ấy cũng thấy rõ được vài thứ.
Sự thù địch với Trì Phùng hiện rõ trong mắt cô ta: "Vậy phải làm sao đây, Cố Oánh đó thích anh ấy phải không? Cậu bị kẹp giữa, thật là khó xử..."
Trì Phùng gật đầu: "Cô ta thích anh ấy. Tớ không sao đâu, đây là chuyện hồi nhỏ, cũng đã qua lâu rồi thật sự không sao đâu."
Diêm Thư Đình còn muốn nói thêm gì đó, tiếng giày cao gót nhọn hoắt vang lên từ phía sau. Trì Phùng và Diêm Thư Đình cùng quay đầu lại.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến."
Diêm Thư Đình cười gượng gạo với Cố Oánh: "Ra đây nghỉ ngơi à?"
"Ừm" cô ta gật đầu, rồi quay sang nhìn Trì Phùng: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Diêm Thư Đình bất lực, đây là đuổi người rồi.
Vì vậy, cô ấy vỗ vai Trì Phùng để lại một câu "Các cậu cứ nói chuyện đi." rồi quay người rời đi.
Trì Phùng quay lại nhìn Cố Oánh, bình tĩnh nói: "Cậu muốn nói gì?"
Cố Oánh hơi ngẩng cằm lên, với thái độ cao ngạo: "Cậu không nghĩ là Cận Việt về nước vì cậu đấy chứ?"
Trì Phùng cười thờ ơ: "Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
"Tâm tư của cậu ai cũng biết. Lúc trước cậu thấy anh ấy không giúp được gì cho cậu nên đá anh ấy đi. Giờ hối hận cũng vô ích, anh ấy đã không còn là người mà cậu có thể bám víu được nữa."
"Yên tâm, tôi không có ý định bám vào cành cao."
Trong lòng Trì Phùng trào dâng một cơn giận nhưng cô vốn đã quen che giấu cảm xúc, từ lâu không để lộ vẻ sắc bén trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay, hơi men xông lên, tâm trạng cô tệ đến cực điểm. Trì Phùng đón lấy ánh mắt khiêu khích của Cố Oánh, mang theo chút mỉa mai nói: "Vậy cậu phải giữ anh ấy thật chặt đấy, cố gắng để anh ấy..."
"Sớm thích cậu."
Cô biết điểm yếu của Cố Oánh là gì.
Câu nói này trực tiếp khiến Cố tiểu thư giận đến tái mặt.
Sau một giây trấn tĩnh, Cố Oánh lạnh lùng nói: "Cho dù không phải tôi thì cũng không đến lượt cậu."
"Anh ấy chưa từng ghét bỏ ai, chỉ có cậu là có khả năng đó thôi."
Cố Oánh nói xong, quay người bỏ đi.
Trì Phùng biết mình đã độc mồm độc miệng, sau chuyện này càng không muốn quay lại nữa.
Cơn thèm thuốc và những cảm xúc hỗn độn tràn lên như thủy triều. Trì Phùng quay đầu lại, thấy người đàn ông say xỉn bên cạnh đã cúp điện thoại, nửa ngày không mở được hộp thuốc lá.
Trì Phùng đi tới, đưa tay ra, dùng ngón trỏ khều mở hộp thuốc lá giúp ông ấy.
Người đàn ông ngẩng cổ, đôi mắt mờ mịt nhìn rõ cô, cười cảm ơn, không quên chia cho cô một điếu.
Cô không từ chối mà nhận lấy. Sau khi mượn lửa, một mình đi ra lối thoát hiểm.
Cánh cửa thoát hiểm chặn lại phần lớn tiếng nhạc từ livehouse, giống như một chiếc loa bị bọc một lớp màng bọc thực phẩm.
Đèn cảm ứng âm thanh vừa tối, Trì Phùng lại dậm chân một cái.
Cảm xúc của cô hỗn độn bao nhiêu, hành động của cô càng máy móc bấy nhiêu.
Một điếu thuốc chỉ hút một hơi, lặng lẽ cháy giữa các ngón tay cô.
Đợi đến khi cánh cửa thoát hiểm bị đẩy ra, đèn cảm ứng cũng vừa tắt. Cô phản ứng chậm chạp, khẽ ngẩng đầu lên.
Đèn sáng lên theo tiếng cửa thoát hiểm đóng lại. Cô cũng nhờ ánh sáng đó mà nhìn rõ khuôn mặt Cận Việt.
Ý nghĩ đầu tiên là, anh rất ghét mùi thuốc lá.
Ý nghĩ thứ hai: Trong ấn tượng của anh, cô không hút thuốc.
Quả nhiên trong một khoảnh khắc anh khẽ cau mày.
Trì Phùng theo bản năng muốn giấu đi điếu thuốc. Lớp trang điểm của cô chắc chắn rất xấu, dáng vẻ chạy trốn chắc chắn rất thảm hại và dáng vẻ hút thuốc của cô, chắc chắn sẽ khiến anh rất ghét.
Cô thậm chí còn muốn giấu cả bản thân mình đi.
Cận Việt chỉ nhìn cô một cách vô cảm, nói: "Không thân với tôi sao?"
Là đang ám chỉ câu nói của cô lúc nãy khi miêu tả mối quan hệ giữa hai người.
"Chính anh nói mà, chỉ là ‘từng gặp’ mà thôi" Cô gượng cười, giọng nói rất nhẹ: "Lâu rồi không gặp... anh vẫn ổn chứ?"
Đầu óc cô lại lơ đãng, tự hỏi Cố Oánh có phải đã mách lẻo với anh không?
Cô và Cận Việt chỉ hẹn hò vỏn vẹn vài tháng nhưng Cố Oánh và anh lại là thanh mai trúc mã bên nhau nhiều năm.
Thậm chí trong mấy năm họ chia tay, hai người lại cùng nhau học và chung sống ở nước ngoài.
Mặc dù Trì Phùng rất cứng rắn nhưng cô không biết liệu mối quan hệ của họ có còn như trước nữa hay không.
Vị trí của Cố Oánh trong lòng anh bây giờ rốt cuộc là gì.
Một ý nghĩ khác lại xuất hiện, cô gái lạ mặt lúc nãy là ai? Trông có vẻ thân thiết với anh. Là đối tượng mập mờ mới của anh sao?
Anh lại không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: "Vào trong đi, ở đây không an toàn. Bạn em đang tìm em đấy."
Trì Phùng có chút cố chấp nhìn anh. Nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cô không kìm được nữa, tay nắm chặt điếu thuốc, hỏi anh: "Bạn tôi tìm tôi, anh không tìm sao?"
"Tôi tìm em không có ý gì cả." Giọng anh rất nhạt, ánh mắt dường như có chút mỉa mai: "Quán này là của tôi mở, tôi sợ có chuyện gì xảy ra thôi."
Sức lực của Trì Phùng dường như đã cạn. Cô như vớ được cọng rơm cứu mạng, hút một hơi thuốc, mới nhận ra điếu thuốc này rất đắng.
Khi thở ra, làn khói lan tỏa, chạm vào ngực anh, rồi tan biến hoàn toàn. Cô cúi thấp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày của anh, hỏi: "Không có ý gì khác, vậy tại sao..."
Trong bóng tối, Trì Phùng ngước mắt lên nhìn vào mắt anh, đáp trả: "Đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn mang đôi giày tôi tặng?"
[Lời tác giả]
Trì Phùng chỉ hút thuốc khi mất kiểm soát cảm xúc, bình thường thì không hút đâu nha.
Chương sau sẽ là lần đầu gặp nhau ở cấp ba nhé.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận