Quả nhiên Uý Từ vẫn quen Thời Bất Đãi.
Họ được gọi là “Cặp đôi trời sinh”, là một đôi được cả trường hâm mộ.
Mà quan hệ của tôi với Uý Từ cũng vẫn như trước, hệt như anh em tốt – Nếu như tôi không thích cậu ấy.
Có lúc tôi thật sự cảm thấy bản thân mình là rác rưởi, không có can đảm tỏ tình thì thôi đi, người ta đã có bạn gái rồi còn si tâm vọng tưởng.
Mỗi lần cùng Uý Từ đi tới câu lạc bộ kịch nói, tôi đều thấy Uý Từ và Thời Bất Đãi ngọt ngào ở bên nhau.
Thật khiến người khác ghen tị.
Cứ giằng co như vậy một năm, cuối cùng tôi cũng không kiềm được mà rời khỏi câu lạc bộ kịch nói. Lúc ấy chị gái khóa trên im lặng một lúc, nhưng không nói gì để níu kéo mà để tôi rời đi như mong muốn.
Sau đó những cuộc thí nghiệm của tôi dần dần nhiều lên, có lúc còn bận tới mức không có thời gian để ăn cơm.
Uý Từ cũng bận hệt như tôi nhưng cậu ấy thì khác, cậu ấy có Thời Bất Đãi mang cơm tới cho. Mỗi khi cậu ấy ăn cơm, Thời Bất Đãi đều sẽ ở bên cạnh quan sát cậu ấy.
Tôi tức đến mức nghiến răng ken két, nhưng lại chẳng làm được gì cả.
Thực ra tôi rất muốn tiến tới ném cơm hộp vào mặt cậu ấy.
Đang ở nơi công cộng, hai người không thể chú ý chút sao?
Lâu lâu tôi lại tới căn tin trường ăn cơm, đồ ăn ở căn tin rất ngon, lại còn rẻ nữa.
Quan trọng là căn tin rất lớn, tỷ lệ đụng phải Uý Từ và Thời Bất Đãi sẽ rất nhỏ.
Từ sau khi họ quen nhau, tôi ít nhiều cũng đã tránh xa Uý Từ. Từ trước kia như hình với bóng tới bây giờ ngay cả nói chuyện cũng ít, là một chuyện rất đau khổ đối với tôi.
May mà lịch học dày đặc cũng không cho phép tôi nghĩ quá nhiều, lâu dần tôi cũng quen với cuộc sống như vậy.
Có lẽ sau này tôi có thể chậm rãi quên đi Uý Từ.
Hôm nay cuối cùng cũng rảnh để tới căn tin ăn trưa, tôi lấy đồ ăn xong bèn tuỳ tiện tìm một vị trí, ngồi xuống thưởng thức món ăn đã mong đợi từ lâu.
Bỗng một cái bóng phủ xuống trước mặt tôi, tôi vừa ngẩng đầu lên, Uý Từ đã mỉm cười với tôi.
Bên cạnh cậu ấy là Thời Bất Đãi.
“…” Hai người ngồi đâu cũng được, lại nhất định ngồi trước mặt tôi.
“Hình như lâu rồi chưa cùng cậu ăn cơm.”
Tôi nuốt xuống một miếng thức ăn, cố gắng ngó lơ Uý Từ: “Bình thường thôi, đều bận mà.”
Uý Từ đáp lại một tiếng, Thời Bất Đãi bắt đầu quấn lấy cậu ấy nói chuyện rôm rả. Tôi bị đẩy sang một bên, làm một cái bóng đèn mờ nhạt.
“Không phải chúng ta sắp lên năm tư rồi sao? Mẹ em hỏi sau khi tốt nghiệp có kết hôn liền không.”
Tôi suýt phun hết ngụm canh ra, cuối cùng ráng nhịn lại rồi bị sặc.
Uý Từ và Thời Bất Đãi giật nảy mình, mau chóng đưa cho tôi một ly nước. Tới khi tôi dần ổn định lại, họ mới tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Uý Từ: “Vừa tốt nghiệp xong đã kết hôn có phải sớm quá không?”
Thời Bất Đãi: “Không phải là chuyện rất bình thường sao? Chẳng lẽ anh không muốn cưới em?”
Tôi không muốn tiếp tục nghe nữa, cũng không thèm để ý xem mình ăn no chưa, vội vàng uống một ngụm nước rồi chào tạm biệt họ.
Qua mấy năm nữa Uý Từ sẽ kết hôn, vậy tôi nên đi đâu?
Tôi muốn sau khi tốt nghiệp sẽ thi lên thạc sĩ, hoặc ra nước ngoài du học.
Con đường này còn rất dài, tôi muốn đi thật chậm rãi.
Buổi chiều còn có thí nghiệm phải làm, mãi tới khi đến phòng thí nghiệm tôi mới cảm thấy bụng chưa no.
Xem ra mấy miếng ăn vội lúc trưa là chưa đủ. Nhưng tôi đã sớm quen với chuyện đói bụng, vẫn có thể nhịn tới bữa tối.
Nhưng sau khi làm xong thí nghiệm rồi đi ra, tôi mới nhận ra dường như mình đã đánh giá cao bản thân.
Bụng bỗng đau tới mức trước mắt tôi biến thành một màu đen, bước chân bất giác dừng lại, bám vào một bên tường.
Uý Từ ở phía sau tôi thấy vậy vội vàng tiến lên xem xét tình hình của tôi: “Trình Trúc cậu bị sao vậy?”
Mồ hôi lạnh đổ ra liên tục, trán tôi mau chóng bị phủ kín bởi một tầng mồ hôi mịn.
“Tớ… Không sao, có hơi đau bụng, lát nữa sẽ ổn.”
“Cậu bị đau bao tử à? Trong phòng có thuốc không?”
Tôi bị đau bao tử không phải là chuyện mới ngày một ngày hai, trong phòng luôn có sẵn thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chu-sa&chuong=7]
Nhưng mấy hôm trước đều đã bị tôi uống hết rồi, tới giờ vẫn chưa chuẩn bị thuốc mới.
“Không có, uống hết rồi.”
Đúng lúc Thời Bất Đãi tới đón Uý Từ, thấy tôi đang ngồi xổm tựa lưng vào tường, cô ấy bèn chạy nhanh tới hỏi thăm tình hình của tôi.
“Hay là chúng ta đưa cậu ấy tới bệnh viện đi.”
“Không cần đâu, hai cậu có việc cứ đi trước đi, lát nữa tớ tự đi mua ít thuốc là được.”
Thời Bất Đãi: “Đã lúc nào rồi còn cậy mạnh, chúng tớ đưa cậu đi.”
“Tình hình của cậu nhất định phải tới bệnh viện khám thử, lỡ như xảy ra chuyện gì…”
Tôi yếu ớt nói: “Cậu không thể mong tớ tốt chút sao?”
Đợi một lúc, cơn đau ở dạ dày dần dịu đi, tôi khó khăn bám tường đứng dậy. Uý Từ muốn đỡ tôi, tôi lạnh lùng né tránh bàn tay cậu ấy, nói: “Không cần đâu, tớ đâu có bị què.”
Tôi cố gắng tự đi, Uý Từ và Thời Bất Đãi lặng lẽ đi theo sau lưng tôi.
Dù tôi không quay đầu lại, cũng có thể đoán được có lẽ họ đang khoác tay hoặc nắm tay nhau.
Họ nhất quyết yêu cầu tôi đi bệnh viện kiểm tra một chút, tôi bất đắc dĩ phải đi.
Bác sĩ kê cho tôi một ít thuốc đau dạ dày bình thường. Tôi tạm uống thuốc bệnh viện đưa xuống rồi nhìn đôi nam nữ đang nũng nịu đánh yêu nhau kia, thở dài nói: “Được rồi chứ? Các cậu yên tâm chưa?”
Uý Từ: “Sau này ăn uống đầy đủ vào, cẩn thận về già lại bị ung thư dạ dày.”
Ung thư dạ dày đúng là bệnh người già bị nhiều, tôi nhớ ông mình cũng qua đời vì ung thư dạ dày.
Thời Bất Đãi kéo tay Uý Từ, mỉm cười ngọt ngào: “Uý Từ, tối nay chúng ta ăn gì đây?”
“Anh ăn gì cũng được.” Uý Từ quay qua nhìn tôi: “Trình Trúc cậu muốn đi ăn cùng không?”
Tôi lạnh lùng nhìn họ, ánh mắt thoáng dừng ở chỗ tay họ một lúc: “Không cần đâu, hai người đi chơi vui vẻ đi, tớ không tham gia đâu.”
Tôi bước nhanh ra khỏi bệnh viện, cũng may đường nhóm Uý Từ đi ngược với tôi. Tôi còn chẳng muốn nói lời tạm biệt, trực tiếp đi thẳng không quay đầu lại.
Lúc sắp tới chỗ quẹo, tôi lặng lẽ nhìn lại phía sau, Uý Từ và Thời Bất Đãi thân mật tựa vào nhau.
Có rất nhiều lúc, tôi thực sự hy vọng tôi mới là người ở bên cạnh cậu ấy.
Đáng tiếc, giấc mơ hồ điệp của Trang Chu cũng chỉ là mơ, sau khi mơ tỉnh lại hiện thực vẫn như cũ, như những gì tôi mong chờ. Dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ là mong đợi.
Huống chi tôi còn chưa từng thử nỗ lực.
Thành ra như vậy, cũng là do tôi gieo gió gặt bão mà thôi.
Trải qua bài học đau dạ dày này, tôi bắt đầu nghiêm túc điều chỉnh lại chế độ ăn uống của mình. Tuy lâu lâu vẫn có bị đau, nhưng không kịch liệt như lần đó, vẫn có thể chịu được.
Hơn nữa tôi phát hiện dù căn tin có lớn đến đâu, tôi vẫn có thể gặp phải Uý Từ và Thời Bất Đãi.
Nhìn thấy họ là tôi lại ăn đầy cơm chó, ngay cả cơm cũng không thể nào nuốt trôi.
Mà họ vẫn hồn nhiên thoải mái.
Có lần tôi thật sự không chịu nổi nữa, trực tiếp trách móc Uý Từ ở trong phòng: “Cậu, còn có Thời Bất Đãi nữa, hai cậu về sau bớt làm trò ân ái trước mặt tớ đi, ghê quá.”
Trong ánh mắt Uý Từ thoáng qua vẻ cô đơn: “Ừm, được rồi, tớ biết rồi.”
Lời nói giấu kín trong lòng từ lâu cuối cùng cũng nói ra được, tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy tôi rất muốn ngày nào cũng được gặp Uý Từ, nhưng tôi không muốn phải nhìn thấy cậu ấy và Thời Bất Đãi cùng xuất hiện mỗi ngày.
Lần nào tôi và Uý Từ ở cạnh nhau, tôi đều cảm thấy có lỗi với Thời Bất Đãi.
May là chỉ còn một năm cuối nữa thôi, một năm sau, có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại Uý Từ nữa.
Đây vốn nên là chuyện đáng vui mừng, nhưng tôi lại cảm thấy muốn khóc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận