Mấy ngày nay lịch học ở phòng thí nghiệm khá dày đặc, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút nhưng lại chỉ có thể về phòng hoặc tới thư viện để học tập những kiến thức cơ bản.
Dĩ nhiên tình hình của Uý Từ cũng không tốt hơn tôi là bao nên cậu ấy thường xuyên ở cạnh tôi.
Việc cậu ấy không đi với Thời Bất Đãi là một chuyện rất tốt đối với tôi.
10 giờ tối, khi tôi còn đang chìm đắm trong biển tri thức, Uý Từ bỗng vỗ vai tôi từ phía sau khiến tôi sợ tới mức lập tức dựng thẳng lưng.
“Uý Từ cậu có việc gì à?”
Tôi tức giận nhìn chằm chằm cậu ấy. Uý Từ mỉm cười hối lỗi: “Thật ngại quá, Trình Trúc, tớ muốn hỏi cậu một chuyện.”
Tim tôi lại đập nhanh một cách khó hiểu.
“Tớ đã thích một người.”
Uý Từ thích ai? Thời Bất Đãi? Hay là… Tôi?
Tim tôi đã đập thình thịch nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên, giấu đi vẻ hoảng loạn trên mặt: “Ừm.”
Uý Từ thoáng dừng cười: “Chẳng lẽ cậu không tò mò sao?”
Tôi cố gắng nở nụ cười nhẹ: “Vì sao tớ phải tò mò?”
Uý Từ lùi ra sau một bước nhỏ, cậu ấy ngạc nhiên nhìn chằm chằm tôi khiến tôi cảm thấy có hơi chột dạ: “Cậu nhìn tớ làm gì? Trên mặt tớ có chữ à?”
Uý Từ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: “Thật ngại quá, tớ muốn để sau mới nói với cậu.”
Hành động của cậu ấy khiến tôi hoang mang, rốt cuộc Uý Từ bị làm sao vậy?
Sau đó, Uý Từ đi tắm rất lâu, tới tận lúc tôi buồn ngủ rồi cậu ấy vẫn chưa ra.
Cuối cùng, tôi đợi lâu tới mức mọi sự khẩn trương ban nãy đều biến mất sạch, tôi trực tiếp lên giường đi ngủ.
Mặc kệ đáp án của Uý Từ là ai, tạm thời tôi vẫn chưa muốn biết.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, sau đó im lặng một lúc rất lâu.
Tôi ngủ một giấc tới tận 7 giờ sáng hôm sau, không biết Uý Từ đã rời đi từ khi nào.
Hỏi hai người bạn cùng phòng khác, họ đều bảo không biết.
Mới sáng sớm Uý Từ có thể đi đâu?
Cả ngày nay tôi không nhìn thấy Uý Từ đâu, gọi điện cũng không bắt máy. Nhưng hôm nay lịch học rất nhiều, tôi cũng không cách nào để ý xem rốt cuộc cậu ấy đã đi đâu.
Dù sao thì cậu ấy cũng lớn vậy rồi, chắc không thể nào bị bọn buôn người bắt cóc đâu nhỉ?
Quả nhiên, buổi tối lúc tôi trở về phòng, Uý Từ đã quay lại.
“Uý Từ, hôm nay cậu đi đâu vậy?”
Uý Từ không để ý tới tôi, bầu không khí cũng rất kỳ lạ nhưng tôi cũng không biết là kỳ lạ ở đâu.
“Cậu làm sao vậy?”
Tôi đưa tay vỗ nhẹ vai cậu ấy, Uý Từ trực tiếp đứng bật dậy, lơ tôi rồi đi ngủ.
“Không thể nào, còn sớm vậy mà cậu đã đi ngủ rồi à?”
Uý Từ vẫn không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chu-sa&chuong=6]
Tôi dùng khẩu hình miệng hỏi hai người bạn cùng phòng khác xem có chuyện gì vậy, họ liên tục lắc đầu tỏ ý họ cũng không biết.
Tôi mím môi đứng đó một lúc, cảm thấy cơn giận của Uý Từ thật khó hiểu.
Ban đầu còn tưởng hôm sau cậu ấy sẽ nguôi giận, ai ngờ liên tục mấy ngày trôi qua cậu ấy vẫn ngó lơ tôi, thậm chí còn có thể nói là… Trốn tránh tôi.
Theo logic, nếu là việc nhỏ thì cậu ấy sẽ không giận lâu như vậy, huống chi tôi còn chẳng làm gì. Chẳng lẽ cậu ấy thật sự thích tôi? Chẳng lẽ tôi không tự mình đa tình à?
Tôi càng nghĩ càng hưng phấn, Uý Từ thích tôi? Đây chắc chắn là đáp án tôi chẳng dám nghĩ đến.
Nếu là sự thật… Nếu là sự thật…
Vậy chẳng phải tôi đã tìm được tình yêu của đời mình rồi sao?
Có vẻ như tôi đã nếm được trái ngọt sau bao vất vả.
Vì suy đoán không thực tế này, tôi đã hưng phấn cả ngày trời.
Buổi tối tôi về phòng từ rất sớm, chờ đợi Uý Từ về.
Khi Uý Từ vào phòng và nhìn thấy tôi rõ ràng có hơi ngẩn người một chút. Tôi cố kiềm chế đi tới trước mặt cậu ấy: “Uý Từ, nói chuyện chút không?”
Lần này Uý Từ rất thản nhiên đáp: “Được thôi, đúng lúc tớ cũng có một vài việc muốn nói với cậu.”
Nhưng hai người chúng tôi vẫn im lặng một lúc lâu.
“Thật ra tớ…” Hai chúng tôi mở lời gần như cùng lúc.
Tôi hào phóng để cậu ấy nói trước.
Uý Từ ấp úng một lúc lâu mới nói: “Thực ra tớ… Thích Thời Bất Đãi.”
Cả người tôi như bị sét đánh, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế sắc mặt của mình để trông mình thật bình tĩnh.
Quả nhiên, quả nhiên là Thời Bất Đãi, thật may vì tôi vẫn chưa nói ra, thật may quá.
Nếu nói ra, liệu có phải ngay cả bạn bè chúng tôi cũng không thể làm được không.
Nhưng trong lòng tôi không khỏi cảm thấy chua xót, giống như nước mắt có thể chảy ra khỏi hốc ngay mắt lập tức.
Vì sao lại là Thời Bất Đãi? Vì sao… Sao không thể là tôi?
Quả nhiên, trên đời này vẫn còn nhiều người dị tính hơn.
“Tốt lắm.” Tôi chân thành gật đầu.
“Tớ nghĩ Thời Bất Đãi cũng thích cậu đấy, cậu tỏ tình với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.”
Tôi thản nhiên lướt ngang qua Uý Từ để đi rửa mặt, cũng là để ổn định lại tâm trạng tránh việc khóc trước mặt cậu ấy.
Tôi vốn tưởng con đường này rất dài, tôi có thể đi từ từ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, vì sao người khác phải chờ đợi tôi chứ?
Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã muộn, Uý Từ là người khác, cuối cùng tôi… Vẫn chỉ có thể làm một người yếu đuối… hèn nhát trốn trong góc.
Tôi vốc nước lên mặt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn chút.
Trình Trúc mày còn một con đường rất dài phải đi, tương lai mày sẽ còn gặp rất nhiều người, vì sao nhất định phải thua trong tay Uý Từ chứ?
Nhưng trong mười chín năm cuộc đời của tôi, tất cả đều là Uý Từ.
Tôi chỉ có cậu ấy.
“Trình Trúc, cậu không chúc tớ hạnh phúc sao?”
Chúc phúc? Sao tôi có thể nói ra thành lời?
Tôi lặng lẽ cười một cái: “Đợi sau này cậu kết hôn tớ sẽ nói chúc phúc, nếu không lỡ cậu và Thời Bất Đãi chia tay, vậy không phải lời chúc phúc của tớ uổng phí rồi sao?”
Tôi vội vàng đánh răng rồi chui vào trong chăn trước khi nước mắt rơi, như thể nơi này mới là chỗ vĩnh viễn an toàn.
“Trình Trúc, nếu sau này cậu có người mình thích, nhớ nói với tớ.”
Nói với cậu ấy? Nói với cậu ấy có ích gì?
Ít nhất thì từ bây giờ trở đi, trong một khoảng thời gian dài sẽ không có đâu.
Tối đó tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy lúc nhỏ tôi và Uý Từ cùng đi chơi, cậu ấy dần dần lớn lên, cuối cùng tôi mơ thấy Uý Từ kết hôn với Thời Bất Đãi.
Cậu ấy mặc một bộ vest đen phẳng phiu, cười lên trông rất đẹp.
Nếu người nắm tay cậu ấy là tôi thì tốt quá rồi.
Nhưng trong thực tế làm gì có nhiều cơ hội như vậy, càng không có nhiều dũng khí tới thế.
Khi tôi thức dậy trời mới tờ mờ sáng, mặt tôi lấm tấm nước mắt, chắc là xấu lắm nhỉ?
Tôi xuống giường rửa mặt sạch sẽ, sửa soạn như bình thường rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Bây giờ chỉ có học tập mới có thể cứu vớt được tâm trạng mất mát của tôi lúc này.
Nhưng khi tôi thấy những con chữ trong sách, tôi lại muốn khóc.
Uý Từ đáng ghét, rốt cuộc tớ phải làm sao mới có thể quên đi cậu đây?
Có lẽ phải rất lâu.
Cậu ấy luôn làm tôi đau lòng như vậy.
Tôi còn tưởng người cậu ấy thích là tôi, hừ, chỉ là tự mình đa tình thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận