Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chu Sa

Chương 5: Cuộc đời tôi chỉ vừa mới bắt đầu

Ngày cập nhật : 2025-11-14 15:33:02
Một học sinh khổ cực học tập bao nhiêu năm, việc đầu tiên làm sau khi đỗ đại học sẽ làm gì nhỉ?
Tôi vẫn còn khá mơ hồ.
Rõ ràng đã vất vả bao lâu nay nhưng đến giây phút này lại chẳng biết bản thân nên làm gì, cả người như đang trôi lơ lửng trên không, rất lâu vẫn chưa thể chạm đất.
May mà kỳ huấn luyện quân sự kéo tôi về thực tại.
Ánh nắng gay gắt chiếu lên da đau rát như bị kim châm.
Ngay ngày đầu tiên tôi đã bị cháy nắng, da mặt bắt đầu ngứa râm ran.
Úy Từ tắm xong nhìn tôi kinh ngạc hỏi: “Trình Trúc, sao mặt cậu đỏ vậy?”
“Hả?”
Tôi đưa tay định sờ lên mặt, Úy Từ vội nắm lấy cổ tay tôi, cúi người lại gần: “Đừng nhúc nhích, hình như bị rám nắng rồi.”
Tôi ngây người nhìn cậu ấy, khuôn mặt Úy Từ ở ngay trước mắt gần tới mức… Chỉ cần tôi hơi nghiêng người là có thể môi chạm môi.
Bỗng nhiên tôi quên cả cách hít thở, cảm giác mặt càng nóng hơn. Úy Từ lấy tay khẽ chạm vào, đầu ngón tay cậu ấy lạnh buốt làm tôi run lên một cái: “Sao tay cậu lạnh vậy?”
Úy Từ không để ý thản nhiên nói: “Không sao, vừa nãy tắm nước lạnh thôi.”
Cậu ấy buông tay ra, lục tìm trong hành lý một lúc tìm được một lọ thuốc mỡ.
“Bôi cái này là được.”
“Cảm… cảm ơn.” Tôi đang định nhận lấy lọ thuốc mỡ thì Úy Từ đã cuối người xuống trực tiếp bôi thuốc lên mặt tôi.
Làn da trên mặt lập tức mát lạnh, tôi nhìn Úy Từ nhìn cậu ấy đang chăm chú thoa thuốc.
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua da mặt tôi, khiến hơi thở tôi trở nên hỗn loạn.
Không được, cứ như thế này sẽ bị phát hiện.
Tôi sợ giây tiếp theo bản thân không kiềm chế được sẽ hôn cậu ấy nên vội vàng né sang bên: “Không cần đâu, tớ có thể tự bôi.”
Úy Từ tặc lưỡi một cái có hơi không vui: “Sắp xong rồi, cậu trốn cái gì?”
Yết hầu tôi khẽ chuyển động, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đưa mặt qua.
Cũng may hai người cùng phòng khác không ở đây, nếu không tôi đã bỏ chạy mất rồi.
Tôi chờ từng giây Úy Từ bôi xong như cả năm trôi qua, cậu ấy đưa tôi lọ thuốc mỡ và một lọ kem chống nắng: “Ngày mai nhớ bôi kem chống nắng, mấy hôm nay nắng gắt lắm.”
Tôi ngơ ngác gật đầu: “Ồ… Ừm… Được.”
Bỗng nhiên Úy Từ lại cười: “Sao mặt cậu vẫn đỏ như vậy, giống như quả táo thế.”
“…” Còn không phải do cậu à.
Nhưng phải nói thật, thuốc mỡ của Úy Từ rất hiệu quả, sau đó tôi không bị cháy nắng nữa.
Sau khi chính thức khai giảng, tôi nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, quan hệ với Úy Từ cũng không có gì thay đổi vẫn bình thản như trước. Như vậy cũng tốt, ít ra còn hơn việt cậu ấy ngày càng xa tôi.
Trong trường đại học có rất nhiều câu lạc bộ, đều rất thú vị.
“Em trai khóa dưới, có hứng thúc với câu lạc bộ kích nói không? Rất vui đấy.”
Một đàn chị buộc tóc đuôi ngựa, khí chất thanh thoát chặn tôi và Úy Từ lại.
Tôi vốn không có hứng thúc với kịch nói, liền từ chối: “Xin lỗi, em không muốn tham gia.”
Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ló đầu ra từ sau lưng chị gái khóa trên: “Tham gia đi, vui lắm đấy. Tớ vừa xem video diễn tập của họ, không do dự liền đăng ký luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chu-sa&chuong=5]

Hơn nữa hai cậu đẹp trai thế này, chắc chắn sẽ rất được chào đón!”
Cô ấy có mái tóc đen mượt như mực, đôi mắt hạnh tròn sáng, khi cười rộ lên hai bên má có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Gương mặt ấy làm tôi khó mà từ chối được, bèn huých nhẹ khuỷu tay vào Úy Từ.
Úy Từ thong thả nói: “Đã được các chị nhiệt tình như thế thì thử xem cũng được.”
“…” Từ bao giờ cậu ấy có hứng thú với kịch nói?
Hay là… Tôi nhìn sang cô gái có nụ cười ngọt ngào kia, chẳng nhẽ Úy Từ thích cô gái ấy rồi sao?
Cô gái bước lên bắt tay Úy Từ hai cái, rồi lại bắt tay tôi: “Chào hai cậu, mình tên là Thời Bất Đãi, rất vui được gặp hai cậu, hoan nghênh hai cậu gia nhập câu lạc bộ kịch nói!”
Chị gái khóa trên đứng bên cạnh ho nhẹ hai tiếng: “Hoan nghênh thành viên mới.”
Thời Bất Đãi vui vẻ khoác vai chị gái khóa trên: “Chị họ xem em giỏi chưa? Tìm được cho chị hai anh đẹp trai luôn đó!”
Khóe môi Úy Từ khẽ cong, còn tôi lại thấy hụt hẫng trong lòng.
Cảm giác ấy đến đột ngột như cơn lũ nhấn chìm tôi trong thoáng chốc.
Tôi tự nhủ, Úy Từ sao có thể là người đồng tính được chứ? Người như cậu ấy, vốn nên… nên…
Nên thế nào đây? Bỗng nhiên tôi không biết nên nghĩ tiếp sao nữa, chỉ biết rằng mỗi khi ý nghĩ ấy xuất hiện tim tôi lại đau đến mức không thở nổi.
Thì ra, tôi và Úy Từ cũng không thể đi chung trên một con đường.
Sau hai ngày ở câu lạc bộ kịch nói, cuối cùng chị gái khóa trên cũng nhận ra một sự thật — tôi chỉ là một “bình hoa di động.”
Ngoài gương mặt ra, tôi chẳng có gì nổi bật cả. Diễn xuất tệ tới mức không thể tệ hơn, làm sao cũng không đạt.
Chị gái khóa trên bất lực, đành coi tôi là linh vật may mắn, mỗi lần tập luyện thì để tôi đứng một bên.
Cảm giác chẳng khác nào đổi một chỗ để hóng mát.
Nhưng Úy Từ thì khác, cậu ấy vừa đẹp trai vừa diễn giỏi, lại khéo ăn nói nên nhanh chóng hòa nhập được rất nhiều cô gái vây quanh.
Mỗi lần thấy cảnh ấy tôi lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đuổi họ đi thật xa.
Nhưng tôi có tư cách gì chứ? Chỉ biết ngồi một góc ghen ngầm, ngoài ra chẳng thể làm gì khác.
Nhất là cô Thời Bất Đãi kia, ngày nào cũng kè kè bên Úy Từ.
Nhưng đôi lúc nhìn hai người họ trò chuyện vui vẻ tôi lại cảm thấy họ đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Nếu sau này Úy Từ và Thời Bất Đãi thật sự ở bên nhau…
Nghĩ vậy, tôi lại thấy cũng tốt.
Tôi vô thức xiết chặt nắm tay, đứng dậy khỏi hàng ghế khán giả.
Tôi bước nhanh ra khỏi câu lạc bộ, chỉ mong mắt không thấy lòng không phiền.
Không khí bên ngoài thoáng đãng tươi mát hơn nhiều so với bên trong.
Thế nhưng hình ảnh Úy Từ và Thời Bất Đãi vẫn cứ quanh quẩn trong đầu tôi không cách nào xua đi được.
Tôi ngồi ở bậc thềm bên ngoài câu lạc bộ kịch rất lâu, gió lùa qua mái tóc, mà tâm trí thì cứ nhớ mãi ánh mắt Úy Từ nhìn Thời Bất Đãi.
Cậu ấy thật sự thích Thời Bất Đãi sao? Nếu là thật, vậy sau này họ ở bên nhau, chẳng phải tôi sẽ không thể ngày ngày gặp cậu ấy nữa sao?
Nếu như vậy, đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên chọn trường khác không nên chọn chung trường với Úy Từ, ít nhất sẽ không phải chứng kiến cậu ấy yêu đương làm con tim tôi đau nhói.
Thật sự… Rất thảm thương.
Tôi chỉ muốn giam Úy Từ lại để cậu ấy từ này về sau mãi chỉ thuộc về một mình tôi. Nhưng lý trí của tôi nói cho tôi biết, tôi không thể làm như vậy.
Úy Từ là một con người độc lập, cậu ấy chỉ thuộc về chính cậu ấy.
“Sao lại chạy ra đây?”
Úy Từ ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nhìn cậu ấy vài lần rồi quay đi: “Không có gì vui cả.”
“Vậy à.” Úy Từ đứng lên, quay lại vào trong.
Cậu ấy thật đúng là người dễ thay đổi.
Nhưng chưa được bao lâu Úy Từ lại quay lại, cậu ấy kéo tay tôi đứng dậy: “Được rồi, đi thôi.”
“Cậu không ở lại với mấy người Thời Bất Đãi sao?”
Khuôn mặt Úy Từ đẹp như được điêu khắc, là kiểu đẹp nhìn bao lâu cũng không chán, khuôn mặt thật sự rất đẹp.
Cậu ấy mỉm cười: “Tôi chào mọi người rồi, chúng ta về trước.”
Tôi sững người, như bị ma xui quỷ khiến mở miệng nói: “Úy Từ… Cậu có thể…”
Có thể chỉ thuộc về một mình tôi được không?
Nhưng câu nói ấy mãi không thể thoát được ra khỏi miệng, vì lúc đó Thời Bất Đãi bỗng gọi với theo: “Úy Từ, cậu quên điện thoại ở bên trong.”
Tiếng gọi của Thời Bất Đãi đã kéo lý trí của tôi về thực tại, khiến tôi nhận ra mình suýt nữa đã nói ra… điều không nên nói.
Úy Từ cười, nhận lại điện thoại nói một tiếng cảm ơn.
Hai bên đường trong khuôn viên trường cây cối xanh rợp, phong cảnh y hệt như khung cửa sổ năm ấy tôi từng ngắm.
Tương lai vẫn còn rất dài, dù sao thì cuộc đời tôi mới chỉ bắt đầu.
Úy Từ… Chắc là tôi có thể từ từ thử dũng cảm mở miệng theo đuổi cậu ấy.

Bình Luận

0 Thảo luận