8
Dương Hạo nhắc đến tên cha chồng cũ của tôi, khiến tôi lập tức nhận ra rằng chuyện Dương Hiểu Khả muốn cưới Bạch Chính An và tuyên bố Dương Hoài Ngọc là con ruột của anh ta không hề đơn giản như tôi tưởng.
Đây có lẽ không chỉ là chuyện tình cũ nối lại hay những rung động yêu đương thông thường.
Hàng loạt suy nghĩ xoay vần trong đầu, tôi cân nhắc một lúc rồi quyết định bắt đầu câu chuyện bằng Dương Hoài Ngọc.
"Dương Hạo, thực ra là Dương Hoài Ngọc nhờ tôi đến tìm anh."
Đôi mắt vô hồn của Dương Hạo lập tức trợn to, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Bàn tay cầm ống nghe của anh ta khẽ run, như đang gom hết sức lực để giữ chặt lấy vật duy nhất có thể bấu víu.
Dù chưa từng có con, tôi vẫn không khỏi xúc động trước dáng vẻ của anh ta. Dù anh ta đã làm gì, phạm lỗi lầm lớn đến đâu, tình yêu dành cho con trai là điều không thể nghi ngờ.
"Tôi..." Anh ta run rẩy nói. "Tôi đã mười năm chưa gặp nó rồi. Hiểu Khả bảo, khi con còn nhỏ, chưa có ký ức, thì đừng để nó biết tôi ở đây. Tôi... tôi cũng nghĩ như vậy..."
Tôi mở điện thoại, tìm ảnh của Dương Hoài Ngọc, giơ lên dán vào tấm kính cho anh ta nhìn.
Những giọt nước mắt lớn lại thi nhau rơi xuống. Anh ta chớp mắt liên tục, như sợ tầm nhìn bị mờ đi, không thể thấy rõ khuôn mặt con trai.
Tôi quay mặt đi, lòng nghẹn lại.
Thời gian không còn nhiều, tôi nhanh chóng cất điện thoại và bắt đầu tra hỏi.
Những gì Dương Hạo kể lại hoàn toàn khác với thông tin báo chí đưa tin năm đó.
Mười năm trước, vào một mùa hè, Dương Hạo nhận được một đơn hàng: hai sinh viên đại học du lịch đến Tây Tạng, nhờ anh ta thuê xe, làm tài xế kiêm hướng dẫn viên, cùng họ tham quan một vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
Khi đi qua một cung đường ngắm cảnh, Dương Hạo cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên đề nghị dừng lại ven đường nghỉ một tiếng.
Sinh viên họ Viên đồng ý, nhưng sinh viên họ Bạch lại muốn tự lái xe. Cậu ta nói mình vừa lấy bằng, đúng lúc đoạn đường này rộng, xe ít, có thể tranh thủ luyện tập.
Ban đầu, Dương Hạo không đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-t-i-y-u-c-y&chuong=8]
Nhưng đi thêm một đoạn, cơn buồn ngủ ngày càng dữ dội, mắt trĩu nặng, anh ta đành thỏa hiệp, đổi chỗ với cậu Bạch, ngồi ghế phụ.
Dù không yên tâm, nhưng thấy cậu ta lái ổn định được hai cây số, Dương Hạo dần thả lỏng, tựa vào ghế mà ngủ thiếp đi.
Anh ta không ngờ rằng, khi tỉnh lại, mình đã trọng thương nằm trong bệnh viện, còn bị buộc tội cố ý giết người.
"Tôi rõ ràng ngồi ở ghế phụ, nhưng cảnh sát lại nói tại hiện trường tai nạn, tôi ở ghế lái." Dương Hạo lặp lại câu này như thể đã nói vô số lần suốt mười năm qua. Giọng điệu không còn căm phẫn, chỉ có sự bất lực nặng nề. "Chắc chắn thằng họ Bạch gây họa xong đã tráo đổi vị trí của tôi. Đáng tiếc, tôi quá bất cẩn, chỉ nhớ bọn họ họ Bạch và Viên, không nhớ nổi tên đầy đủ, cũng chẳng có lấy một tấm ảnh."
"Đoạn đường đó không có camera giám sát, xe thuê cũng không lắp camera hành trình. Cảnh sát không tin tôi, nói rằng tôi biết rõ mình đã tông xe khiến người khác bị thương nhưng không lập tức gọi cấp cứu, còn cố ý đâm đi đâm lại nhiều lần, khiến cả gia đình họ tử vong."
"Hai tên sinh viên ấy, khi tôi còn chưa tỉnh lại đã bị gia đình đưa đi mất. Họ viện lý do bảo vệ người chưa thành niên, không cho phép chúng tôi liên hệ với họ. Chỉ có Bạch Minh Quân ra mặt nói sẽ không truy cứu tôi về thương tích của hai đứa trẻ đó. Tôi còn chưa kịp gặp mặt ông ta, ông ta đã biến mất. Cái tên Bạch Minh Quân này cũng là do Hiểu Khả vất vả tra ra được một năm trước."
"Từ lúc tôi bị bắt, Hiểu Khả đã không ngừng tìm chứng cứ chứng minh tôi không phải người cầm lái. Nhưng chúng tôi không quen biết ai, không có tiền, còn có một đứa con hai tuổi, sức khỏe lại yếu, thật sự quá khó khăn... Quá khó khăn..."
"Rồi dần dần, Hiểu Khả cũng ít đến thăm tôi hơn. Tôi biết cô ấy rất vất vả. Tôi đã không còn hy vọng lật lại vụ án nữa. Tôi chỉ mong cô ấy nuôi con thật tốt."
"Một năm trước, Hiểu Khả đến gặp tôi, nói rằng cuối cùng cũng điều tra ra người từng đứng ra giải quyết chuyện này chính là Bạch Minh Quân, là cha của cậu Bạch kia. Cô ấy biết họ đang sống ở đâu, quyết định đi tìm. Nhưng kể từ đó, cô ấy bặt vô âm tín, cho đến khi cô đến hôm nay."
"Tôi rất lo cho cô ấy, rất lo cho con trai tôi."
Tôi dùng điện thoại quay lại một đoạn video ngắn, đại ý là anh ta vẫn ổn, chỉ là do công việc mà không thể ở bên con. Anh ta sẽ cố gắng kết thúc tình trạng này sớm nhất có thể để gia đình đoàn tụ.
Chuyện Dương Hiểu Khả sắp kết hôn với Bạch Chính An, tôi đương nhiên không nói. Tôi chỉ hứa sẽ chuyển đoạn ghi âm này đến Dương Hoài Ngọc vào thời điểm thích hợp.
Rời khỏi nhà tù Nam Sơn, tôi ngồi xuống một tảng đá bên đường để trấn tĩnh.
Ánh nắng chiếu lên người tôi, rực rỡ và ấm áp, nhưng tôi lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu Bạch năm đó mà Dương Hạo nhắc đến, chính là Bạch Chính An — chồng cũ của tôi.
Năm đó, tôi gặp anh ta trong bệnh viện của bố mình. Khi ấy, anh ta vừa thi đại học xong, cùng bạn đến Tây Tạng du lịch và bị thương trong một vụ tai nạn xe.
Ngoại trừ bố mẹ anh ta, có lẽ không ai biết vụ tai nạn đó xảy ra ở Tây Tạng. Anh ta chưa từng nhắc đến với tôi, cũng như chưa từng đồng ý cùng tôi trở lại Tây Tạng du lịch.
Nếu lời Dương Hạo nói là sự thật, thì Bạch Chính An mới chính là kẻ sát nhân thực sự!
Tôi nhìn cánh cổng nhà tù đóng chặt, những tòa nhà xám xịt kiên cố, trông giản dị nhưng vững chãi không thể phá vỡ.
Không cần chứng cứ, không cần pháp luật phán xét, tôi đã biết — người nên ở trong đó là Bạch Chính An, còn người đáng ra phải có một gia đình hạnh phúc bên vợ con là Dương Hạo của mười năm trước.
Tôi mang đoạn ghi âm đến gặp Dương Hiểu Khả.
Tôi hỏi cô ta: "Đây là lời nhắn Dương Hạo gửi cho con trai. Tôi có nên để thằng bé nghe không?"
Tôi đã nghĩ cô ta sẽ chối đây đẩy, sẽ giận dữ mắng mỏ tôi, hoặc dửng dưng bỏ đi.
Nhưng Dương Hiểu Khả với lớp trang điểm hoàn mỹ, lại như một pho tượng thạch cao trước mặt tôi.
Cô ta ngây người nhìn tôi, hoặc có lẽ xuyên qua tôi để nhìn vào khoảng không xa xăm.
Bỗng nhiên, cô ta ôm mặt, gục xuống đầu gối mà khóc nức nở.
Dù cô ta theo đuổi tình yêu hay báo thù, tất cả đều đã bị tôi đập nát vào khoảnh khắc này.
Tôi nói: "Chúng ta hợp tác đi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận