6
Rất nhanh, tôi đã có được bản lý lịch chi tiết của Dương Hiểu Khả, tôi tập trung chú ý vào quãng thời gian cô ta làm việc từ mười hai đến mười năm trước.
Quả thật là ở miền Bắc, trong một thành phố tuyến ba hoặc bốn, làm nhân viên đặt hàng tại một công ty ngoại thương, công việc chủ yếu là hỗ trợ giám đốc thu mua liên lạc với đối tác trước và sau khi đặt hàng.
Chuyên ngành của Dương Hiểu Khả là tiếng Anh, mới tốt nghiệp đại học, làm công việc như vậy là hợp lý và đúng chuyên môn.
Tôi chuẩn bị đến đó một chuyến.
Trước khi đi, tôi nhờ bạn bè tìm một luật sư mặt trắng khéo ăn nói và vài vệ sĩ mặt đen vạm vỡ, đến chỗ nào đó để đòi lại năm triệu.
Chuyện này phải cảm ơn Bạch Chính An đã giấu nhẹm tin tức ly hôn, ai ai cũng nghĩ chúng tôi vẫn là vợ chồng. Chồng mắc nợ, vợ đến đòi, danh chính ngôn thuận.
Người nào đó dù sao cũng là một ông chủ lớn, vẫn còn muốn giữ thể diện, lại không muốn dính líu đến chuyện nhà của người khác. Trước sức ép vừa văn vừa võ, hắn ngoan ngoãn trả tiền lại cho tôi, xé bỏ giấy nợ.
Chuyện công ty xác định tôi nhận hối lộ, tôi cũng nhờ vị luật sư này toàn quyền xử lý.
Còn tôi, một mình lên đường đến phương Bắc.
Tôi mất một tuần chạy khắp nơi, kết quả là: Không có người này.
Điểm tốt của thành phố nhỏ là đa số mọi người theo đuổi sự ổn định, không thích thay đổi. Tôi dễ dàng tìm được công ty đó, một vài nhân viên kỳ cựu làm hơn mười năm rất nhiệt tình kể lại mọi thứ, nhưng kết luận là: Không có ai tên Dương Hiểu Khả từng làm việc ở đây.
Tôi lại đăng quảng cáo tại trạm xe buýt khu trung tâm, dùng danh nghĩa tìm người thân để có thưởng hậu hĩnh, còn thử tra cứu trong cơ quan hộ tịch và vài khu dân cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-t-i-y-u-c-y&chuong=6]
Quả thực có người tên Dương Hiểu Khả, nhưng không phải là người tôi quen.
Nơi mà Dương Hoài Ngọc từng sống với bố mẹ lúc hai tuổi, không phải ở đây.
Tôi có chút thất vọng, nhưng cũng thấy đó là điều tất nhiên.
Nếu dễ dàng tìm được bố ruột của Dương Hoài Ngọc, làm sao Dương Hiểu Khả dám trắng trợn tuyên bố rằng thằng bé là con của Bạch Chính An?
Trở về, vụ án nhận hối lộ đã bắt đầu được điều tra, tôi chủ động báo cảnh sát, chủ động lúc nào cũng tốt hơn bị động.
Tôi hẹn Ninh Tuyết – bạn thân trong phòng nhân sự ra ngoài mua sắm, ăn uống, tiện thể tìm hiểu tình hình nội bộ công ty.
"Chị Tịnh Ngôn, nhãn hiệu này tốt lắm, nghe nói dưỡng ẩm rất đỉnh đấy." Đi ngang qua quầy mỹ phẩm tầng một trung tâm thương mại, Ninh Tuyết cầm một lọ tinh chất lên cho tôi xem. "Dạo này chị đi đâu thế? Da dẻ nhìn khô quá, để em mua tặng chị một lọ nhé?"
"Chị đi miền Bắc, bên đó quả thực vừa lạnh vừa khô." Tôi cũng không giấu diếm, trong công ty chỉ có Ninh Tuyết biết được mớ rối ren giữa tôi, chồng cũ Bạch Chính An và bồ mới của anh ta – Dương Hiểu Khả.
"Không cần em mua đâu, em thích gì thì cứ nói, chị mua tặng em. Dạo này chị vừa vớ được một món hời." Tôi hào phóng khoát tay. "Hoặc có thể nói là tìm lại một món tiền lớn, chúng ta cứ thoải mái tiêu xài đi!"
Ninh Tuyết nhìn tôi đầy nghi hoặc, nhưng không hỏi kỹ. Cô ấy sờ lên mặt tôi, thở dài: "Nói thật, Dương Hiểu Khả đó, chỗ nào cũng đáng ghét. Nhưng có một điều không thể không thừa nhận, cô ta chăm sóc da rất tốt, nhìn không hề giống hơn chúng ta mười mấy tuổi, cũng không giống một bà mẹ đã có con mười mấy năm."
"Đúng là cô ta chịu chi cho nhan sắc." Làm đồng nghiệp với Dương Hiểu Khả lâu như vậy, tuy quan hệ không tốt nhưng tôi cũng hiểu đôi chút về cô ta.
"Chị nhìn nhãn hiệu kia đi." Ninh Tuyết chỉ ra sau lưng tôi. "Siêu đắt luôn. Em từng nghe Dương Hiểu Khả nhắc tới, cô ta dùng cả bộ này mấy năm rồi, dù phải tiết kiệm cũng quyết tâm mua, chỉ để xóa mạch máu đỏ trên mặt. Nhưng mà đắt có giá của đắt, nhìn mặt cô ta, chẳng hề thấy tí di chứng nào của 'cao nguyên hồng'."
Tôi sững người.
Một hình ảnh chợt lóe lên trong trí nhớ.
Có một lần, túi xách của Dương Hiểu Khả bị va rơi xuống đất, đồ đạc văng tứ tung, trong đó có một chiếc ví nhỏ bằng vải thêu, hoa văn uốn lượn sắc màu.
Nghĩ kỹ lại, đó không phải là họa tiết bình thường, mà là chữ Tây Tạng.
Đồ trang trí có chữ Tây Tạng, từng bị "cao nguyên hồng"... Cộng thêm chuyện Dương Hoài Ngọc nhắc đến thời tiết lạnh, có lẽ chiếc khăn trắng mà cậu bé tưởng là khăn quàng cổ thực ra là… khăn Hada?
Có khi nào, mười hai năm trước, gia đình ba người nhà họ Dương không sống ở miền Bắc, mà là ở Tây Tạng?
Tôi bỗng thấy phấn khích.
Dương Hiểu Khả điền lý lịch giả, làm đứt đoạn manh mối của tôi.
Dù ý nghĩ này không chắc là đáp án đúng, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng này, ít nhất tôi có thể thử tìm theo hướng đó.
Tôi lập tức lấy điện thoại, đặt một vé bay đến Lhasa.
Mấy năm trước, tôi từng đi du lịch Tây Tạng.
Khi đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, trước khi chính thức đi làm, có một tháng nghỉ dưỡng. Tôi định rủ Bạch Chính An đi cùng.
Không ngờ anh ta sống chết không chịu đi, tôi dỗ ngon dỗ ngọt thế nào cũng không lay chuyển được, tìm bạn đồng hành thì không ai rảnh, đành phải tự đi một mình. Nhưng nhờ vậy, tôi quen một hướng dẫn viên nhiệt tình tên Địch Kỳ.
Tôi gọi cho anh Địch Kỳ, nói rằng muốn đến chơi vài ngày. Hôm sau, máy bay vừa hạ cánh, anh ấy đã chuẩn bị thịt cừu nướng và trà bơ chờ tôi.
Bầu trời Tây Tạng cao rộng, tầng tầng lớp lớp xanh thẳm, chỉ cần ngửa đầu nhìn trời thôi cũng đủ khiến lòng người mê mẩn.
Dù chuyến đi này không thu hoạch được gì, tôi vẫn thấy đáng giá. Đôi khi, thực sự cần một bầu trời khác để giải thoát con người khỏi những cảm xúc cũ kỹ đã mục nát.
"Tìm người sao?"
Vừa ăn uống, tôi vừa kể sơ qua về mục đích chuyến đi này với anh Địch Kỳ.
"Tây Tạng đất rộng người thưa. Nếu là mấy năm gần đây thì dễ hơn một chút, nhưng mười mấy năm trước, các thị trấn nhỏ không có hộ khẩu đầy đủ, mạng lưới thông tin còn kém, thậm chí ngay cả camera giám sát cũng chưa được lắp đặt. Cô chỉ có tên và ảnh thôi thì muốn tìm người, rất khó."
Anh Địch Kỳ thật lòng khuyên tôi từ bỏ. Tôi còn không dám nói thật rằng tôi chỉ đang đoán mò, cũng chưa chắc người cần tìm từng sống ở Tây Tạng.
Tôi chợt nhớ tới chiếc ví nhỏ của Dương Hiểu Khả, tối qua tôi lục tìm trên mạng rất lâu mà không thấy hình ảnh nào giống vậy. Tôi liền vẽ sơ lại bằng giấy bút rồi đưa cho anh Địch Kỳ xem.
"Anh xem này, chiếc ví này, màu sắc và hoa văn như thế, có phải là đặc trưng của Tây Tạng không?"
Anh Địch Kỳ chăm chú quan sát. "Nhìn quen lắm, cô không có ảnh thật sao? Cái này trông như tranh vẽ của trẻ con vậy."
Tôi đỡ trán, quả thực trình độ vẽ tranh của tôi chẳng ra sao.
Tôi nghĩ đến Dương Hoài Ngọc. Giờ này chắc cậu bé đang học, tôi để lại tin nhắn WeChat, nhờ cậu ấy tìm chiếc ví đó, chụp ảnh gửi cho tôi.
Mặc dù giá trị tham khảo không cao, tôi vẫn chụp lại bức vẽ "tranh trẻ con" của mình gửi kèm.
Dương Hoài Ngọc quả nhiên đáng tin, rất nhanh đã gửi ảnh qua.
Anh Địch Kỳ nhìn thấy ảnh thật, lập tức bật cười.
"Đây là đồ thủ công làm tay. Nếu là bây giờ thì nhiều nơi có bán, nhưng mười năm trước, thứ này chỉ có ở một nơi duy nhất."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận