3
Tôi và Bạch Chính An, dù cha mẹ hai bên quen biết từ lâu, nhưng mãi đến khi tôi thi đỗ đại học, chúng tôi mới lần đầu gặp mặt.
Sau kỳ thi đại học, tôi dành một tháng ở nhà họ hàng xa. Khi trở về, bố mẹ vẫn chưa tan làm, tôi không vào nhà được nên kéo vali đến bệnh viện nơi bố công tác để lấy chìa khóa.
Tại khoa chỉnh hình, tôi gặp Bạch Chính An.
Lần đầu gặp, ấn tượng của tôi về anh ta không mấy tốt đẹp,cả tay lẫn chân đều bó bột, băng quấn đầy người, mặt mũi trầy xước không ít.
Sau này tôi mới biết, trong chuyến du lịch tốt nghiệp cùng bạn học, anh ta chẳng may bị thương khá nghiêm trọng. Bố mẹ lo lắng nên đưa anh ta đến bệnh viện của bố tôi để điều trị.
Hôm đó, bố mẹ anh ta mời bố tôi ăn tối. Còn tôi, một cô gái từ nhỏ đã rất được lòng người lớn, bị giữ lại để cùng đi ăn một bữa thịnh soạn.
Ba vị trưởng bối trên bàn rượu ôn lại những năm tháng oanh liệt ngày xưa, tôi ăn khá nhanh nên bị mẹ đến sau phái quay lại bệnh viện, mang đồ ăn đóng gói cho Bạch Chính An.
Sau này, bốn vị phụ huynh còn âm thầm tạo ra vài cơ hội để chúng tôi gặp gỡ. Chúng tôi vốn cùng tuổi, gặp gỡ nhiều lần liền tự nhiên mà thành đôi.
Hai bên gia đình đều vui vẻ chấp nhận.
Nhưng chúng tôi không phải một cặp đôi bị sắp đặt. Chúng tôi từng có rất nhiều kỷ niệm lãng mạn và tươi đẹp.
Mười năm bên nhau, dù đôi lúc có tranh cãi vụn vặt, nhưng vẫn luôn hòa hợp, vui vẻ.
Ai ngờ được rằng, một tình yêu, một cuộc hôn nhân, một đời bình thường mà tôi vẫn luôn nghĩ là hiển nhiên lại đột ngột dừng lại vào lúc này.
Mà lại còn kết thúc theo cách chẳng khác gì một tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết.
Mối tình đầu thuở thiếu niên bỏ đi với cái thai trong bụng, mười ba năm sau quay về, tái hợp với nam chính đã ly hôn, tình cũ nối lại, cha con nhận nhau.
Nghĩ kỹ lại, mấy lần Bạch Chính An đến công ty đón tôi có lẽ chính là cơ hội để bọn họ trùng phùng.
Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết mạng, có lẽ tôi cũng sẽ khóc lóc sụt sùi mà đọc cho thỏa cơn nghiện.
Nhưng lần này, "tiểu tam" không phải tiểu tam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-t-i-y-u-c-y&chuong=3]
Cô ta là nữ chính thâm tình, còn sinh ra con trai của nam chính.
Người chen ngang vào giữa đôi tình nhân trời định, lại là tôi—một nữ phụ ác độc.
Dù tôi chẳng hề ác độc chút nào.
Tôi chỉ cảm thấy mình chính là người đáng thương nhất trên đời.
Hơn nữa, dưới sự sắp đặt của Bạch Chính An, trên mặt pháp luật, tôi đã là vợ cũ của anh ta. Đến cả quyền giơ bảng phản đối, yêu cầu kiểm tra xét nghiệm ADN tôi cũng không có.
“Báo cáo xét nghiệm ADN, mẹ xem qua rồi.”
Mẹ chồng đến nhà thăm tôi, nắm lấy tay tôi, giọng nói đầy tiếc nuối nhưng không giấu nổi niềm vui.
“Hai bản, đều là của cơ quan xét nghiệm có thẩm quyền. Mẹ và ba con cũng không ngờ tới… Ai mà có thể nghĩ được chuyện này chứ?”
Phải rồi. Ai mà có thể nghĩ được chuyện này chứ?
Tôi không biết nên bày ra biểu cảm gì, cũng không biết nên nói gì.
Mẹ chồng vốn rất tốt với tôi, nhưng trong hoàn cảnh này, bảo tôi phụ họa theo ý bà, tôi thực sự không làm được.
“Ngôn à…” Bà thở dài. “Mẹ chỉ công nhận con là con dâu nhà họ Bạch. Người phụ nữ lớn tuổi kia muốn bước vào cửa nhà này, đừng có mơ. Nhưng dù sao đi nữa, cháu nội vẫn mang dòng máu họ Bạch. Không nhận cũng phải nhận.”
“Mẹ gặp thằng bé rồi, nó rất giống Chính An. Được nuôi dạy tốt, ngoan ngoãn, lễ phép.”
Tôi có chút khó hiểu.
Mẹ chồng biết rõ hiện tại tôi chỉ có đau lòng, tủi thân, buồn bã. Vậy mà bà cứ nhắc mãi về đứa bé trước mặt tôi là có ý gì?
Muốn khuyên tôi làm mẹ kế tốt, đối xử tử tế với cháu đích tôn nhà họ Bạch sao?
Nhưng đừng nói là Bạch Chính An không có ý định tái hợp với tôi, cho dù anh ta có ý đó, tôi cũng chưa chắc muốn làm mẹ kế.
Anh ta đã vô tình, tôi liền dứt khoát.
Người ta đã có con rồi, tôi còn cố níu kéo làm gì?
Mẹ chồng nhẹ nhàng vuốt tay tôi, do dự hỏi:
“Ngôn, bộ trang sức mẹ tặng con khi trước, vẫn còn chứ? Lúc đó mẹ đã nói, đây là của bà nội Chính An để lại cho mẹ, phải truyền lại cho con dâu, cháu dâu, rồi chắt dâu…”
Lạnh lẽo lan tràn trong lòng tôi.
Tôi hiểu rồi.
Có cháu đích tôn rồi, nên bà muốn lấy lại trang sức để truyền cho cháu dâu tương lai đây mà.
Tôi hất tay bà ra, đứng dậy vào phòng ngủ, lấy bộ trang sức ra đưa cho bà.
“Lẽ ra con nên trả mẹ từ lâu rồi.” Tôi nói. “Chỉ là khi đó Bạch Chính An muốn giấu chuyện ly hôn, nếu con đột ngột trả lại, mẹ chắc chắn sẽ nghi ngờ, nên con mới giữ lại đến bây giờ.”
Mẹ chồng có chút xấu hổ, ngượng ngập nhận lấy.
“Ngôn, mẹ không có ý đó.”
“Con hiểu.” Tôi lập tức tiếp lời. “Con hiểu mà.”
Bạch Chính An làm ra chuyện như vậy, đã có một đứa con lớn ngần ấy tuổi xen vào giữa, tôi vốn cũng không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.
Không biết có phải do thái độ biết điều của tôi khiến mẹ chồng hiểu lầm hay không, mà sau khi cất bộ trang sức vào túi, bà còn nói:
“Mẹ đã hỏi Chính An rồi. Khoản nợ lần này của nó thật sự không nhỏ. Mẹ với ba nó cũng đang tính bán nhà giúp nó một phần. Mẹ nghe nói xe vẫn do con đang sử dụng, con thấy đấy, nhà con cách chỗ làm không xa, hay là bán xe đi giúp nó trả nợ, rồi nói chuyện với ba mẹ con xem có xoay xở được gì không. Lúc khó khăn này, con giúp nó một chút, lòng người đều bằng xương bằng thịt, nó nhất định sẽ nhớ ơn con.”
Sắc mặt tôi lập tức lạnh xuống.
Ban đầu, khi nghe tin công ty của Bạch Chính An phá sản, phản ứng đầu tiên của tôi là bán nhà, bán xe, vay mượn hai bên gia đình, cố gắng trả được bao nhiêu thì trả, không đủ thì cùng nhau gánh vác.
Nhưng bây giờ, chẳng lẽ tôi đã là người phụ nữ đáng thương nhất thế gian, còn phải làm kẻ ngu ngốc nhất nữa sao?
Tôi lạnh lùng từ chối.
Tôi đã hiểu rồi.
Dù tình cảm mẹ chồng nàng dâu có sâu đậm đến đâu, cũng không bằng một đứa cháu nội cùng dòng máu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận