Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỒNG TÔI YÊU CÔ ẤY

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:18:30
5
Cậu bé tên Dương Hoài Ngọc đứng trước mặt tôi, nói rằng mẹ cậu là Dương Hiểu Khả, nói rằng Bạch Chính An không phải là bố ruột của cậu.
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, dù vẻ ngoài có chín chắn điềm đạm thế nào cũng chẳng che giấu được sự ngây thơ trong tâm hồn.
Tôi hỏi: “Cháu muốn cô chia rẽ đôi uyên ương, ngăn mẹ cháu kết hôn với Bạch Chính An sao?”
Dương Hoài Ngọc lắc đầu: “Cháu muốn tìm bố ruột của mình.”
Tôi vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ về điều đó, nhưng vẫn ôn tồn từ chối: “Vậy thì cháu chỉ có thể hỏi mẹ mình, cô không giúp được.”
Cậu bé cụp mắt, có chút thất vọng: “Mẹ cháu luôn đổi trắng thay đen, cháu còn nhỏ, không ai chịu nghe lời cháu cả.”
Nghe cậu bé nói mẹ mình đổi trắng thay đen, tôi không nhịn được bật cười, gật đầu đồng tình: “Cháu đúng là chưa đủ lớn, nên kể cho cô chuyện này cũng chẳng ích gì. Dù cô có oán hận hai người họ, nhưng không muốn dính dáng vào chuyện nhà cháu.”
Dương Hoài Ngọc lấy từ túi ra một tờ giấy, đặt lên bàn trà, ngẩng lên nhìn tôi, nói: “Cô à, trong những người cháu quen ở đây, chỉ có cô là không đứng về phe mẹ cháu. Người ta vẫn nói, kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh. Cô có thể giúp cháu tìm cha không? Cháu nói nghiêm túc đấy. Đây là thành ý của cháu khi muốn liên minh với cô.”
Thằng nhóc này đang bước vào giai đoạn nổi loạn rồi sao?
Tôi không hiểu lắm suy nghĩ của cậu ta, nhưng lại bị ánh mắt thẳng thắn ấy lay động, liền ngồi xuống, cầm lấy tờ giấy xem xét.
Và vừa nhìn thấy nội dung trên đó, tôi lập tức muốn bùng nổ.
Đó là một tờ giấy nợ, ghi rõ ràng rằng Bạch Chính An đã lấy danh nghĩa cá nhân cho một người nào đó vay năm triệu. Ngày thỏa thuận hoàn trả là tháng sau, nhưng ngày cho vay lại là khi tôi và anh ta còn chưa làm thủ tục ly hôn.
Người vay tiền tôi cũng biết, là một ông chủ tập đoàn có hợp tác làm ăn với Bạch Chính An. Với quy mô công ty của ông ta, chẳng việc gì phải vay năm triệu từ một người bạn.
Tôi đâu có ngốc, tờ giấy nợ này chính là bằng chứng rõ ràng cho thấy Bạch Chính An đã cố tình tẩu tán tài sản trong thời kỳ hôn nhân!
Phá sản cái gì, nợ nần cái gì, tất cả chỉ là những lời dối trá để lừa tôi ly hôn!
Tên cặn bã này!
Cơn giận dữ trong tôi bùng cháy ngùn ngụt, như thể có một làn khói đen dày đặc đang bốc lên từ đỉnh đầu.
“Cô ơi.” Dương Hoài Ngọc đột nhiên lên tiếng, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn: “Cháu lấy trộm thứ này đấy, thật ra còn một tờ nữa. Nếu cô chịu giúp cháu tìm bố ruột, cháu sẽ đưa nốt tờ còn lại cho cô.”
Tôi hít sâu mấy lần, cố gắng kìm nén cơn giận.
“Cậu nhóc, bây giờ ai cũng tin rằng Bạch Chính An là bố ruột cháu, thực tế thì số tiền này cũng là của cháu. Vậy mà cháu lại lấy nó giao cho cô, cháu có biết năm triệu là bao nhiêu không? Có thể làm được những gì không?”
“Cháu biết.” Cậu bé trả lời không chút do dự: “Nhưng bố cháu xứng đáng có được nhiều hơn thế. Cháu không có tiền, dù có, cũng chẳng ai chịu giúp cháu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-t-i-y-u-c-y&chuong=5]

Sau này, cháu nhất định sẽ kiếm được nhiều hơn năm triệu. Nhưng đến lúc đó, dù có bỏ bao nhiêu tiền ra đi nữa, có lẽ cháu cũng chẳng tìm lại được ông ấy.”
Nói đến đây, vẻ mặt cậu bé chợt hiện lên nét mất mát và bất lực.
Tôi nhìn cậu nhóc đối diện, đúng là chỉ có người ở tuổi này mới có thể nói ra những lời như vậy, làm ra những việc như vậy.
Gương mặt cậu ta vẫn non nớt, trông như một mầm non của đất nước. Nhưng ánh mắt lại có một sự kiên định thuần túy hơn cả người trưởng thành.
Bất giác, tôi có chút khâm phục. Cậu bé này mới thực sự là người sáng suốt, biết rõ mình muốn gì, sẵn sàng hành động và trả giá vì nó.
Một đứa trẻ xem tiền như cỏ rác.
Tôi rút lại suy nghĩ trước đó rằng cậu ta còn ngây thơ.
“Được!” Tôi suy tính trong lòng, sau đó gấp tờ giấy nợ lại, cất vào túi: “Cô đồng ý giúp cháu tìm bố ruột.”
Cuối cùng, Dương Hoài Ngọc cũng không giữ vẻ mặt nghiêm túc nữa, cậu bé nở một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
“Giờ thì chúng ta bàn chi tiết một chút về bố ruột của cháu.” Tôi mở điện thoại, bật ứng dụng ghi chú.
“Cháu biết gì về ông ấy?”
Dương Hoài Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn xuống một góc bàn trà, như đang cố nhớ lại.
“Thực ra, ký ức của cháu về bố không nhiều lắm, lúc đó cháu còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ.”
“Có ảnh không? Ảnh chụp chung? Giấy tờ tùy thân? Giấy đăng ký kết hôn của ông ấy và mẹ cháu?” Tôi gợi ý.
“Không có.” Cậu bé lắc đầu: “Trong nhà cháu không có bất kỳ dấu vết nào về ông ấy, mẹ cũng chưa bao giờ nhắc đến. Nếu không phải cháu có ký ức về cha, có lẽ cháu đã tin rằng chú Bạch là bố ruột thật rồi.”
“Cháu nhớ được ông ấy từ bao nhiêu tuổi?”
“Hai tuổi.”

Tôi đặt điện thoại xuống.
Hai tuổi? Nếu bây giờ tôi đổi ý không giúp tìm nữa, còn giữ luôn tờ giấy nợ, chắc cũng không bị coi là người lớn bắt nạt trẻ con nhỉ?
“Cháu có trí nhớ rất tốt.” Cậu bé như biết lời mình vừa nói có hơi khó tin, liền vội vàng giải thích: “Cháu từ nhỏ đã nhớ rất giỏi, thành tích luôn đứng nhất lớp, đều nhờ vào trí nhớ đấy!”
… Được rồi, khen một câu đứng nhất lớp vậy, dù nó chẳng liên quan gì đến ký ức năm hai tuổi cả.
Tôi thở dài, lại mở điện thoại ra: “Thế này nhé, cháu nhớ được gì thì cứ kể, nếu không tìm ra được, cô sẽ điều tra từ phía mẹ cháu.”
Đúng vậy, tôi nhất định phải điều tra Dương Hiểu Khả đến tận gốc rễ.
Chuyện tình cảm cũ, ngoại tình khi đã có gia đình, tôi có thể bỏ qua. Dù tôi có làm ầm lên, Bạch Chính An cũng chẳng quay đầu lại yêu tôi nữa, một tình yêu đã biến chất, tôi không cần.
Nhưng hai kẻ khốn nạn này, một kẻ cố ý tẩu tán tài sản để tôi ra đi tay trắng, một kẻ hại tôi mang tội danh tham ô, tôi tuyệt đối không để yên!
Người không thuộc về tôi, tôi không cần. Nhưng tiền thuộc về tôi, thì đừng hòng thiếu một xu!
Tôi gọi một người bạn làm trong lĩnh vực săn đầu người, nhờ anh ta liên hệ với Dương Hiểu Khả, lấy lý do tập đoàn hàng đầu muốn chiêu mộ cô ta, yêu cầu cung cấp hồ sơ lý lịch đầy đủ. Tôi còn đặc biệt nhấn mạnh, nhất định phải tìm hiểu rõ tất cả công việc cô ta từng làm sau khi tốt nghiệp đại học.
Tôi sẽ lần theo dấu vết, dù cô ta có bay trên trời, tôi cũng phải tìm ra dấu cánh để lại.

Bình Luận

0 Thảo luận