Kẻ thù không đội trời chung của tôi trong công ty – Dương Hiểu Khả – sắp trở thành cấp trên trực tiếp của tôi.
Đang lúc tôi đau đầu vì chuyện này, người chồng mà tôi giả vờ ly hôn lại đứng bên giường bệnh của bố chồng, thản nhiên tuyên bố: "Người anh yêu từ đầu đến cuối luôn là cô ấy."
Tôi nhìn theo hướng tay anh ta chỉ thì thấy ở bên ngoài cửa, có một người phụ nữ đang Chính là Dương Hiểu Khả.
1
"Cô cứ nghe điện thoại trước đi!"
Giám đốc nhân sự lại nhìn về phía chiếc điện thoại đang rung không ngừng trong tay tôi, giọng điệu ôn hòa.
Ôn hòa, nhưng lại xen lẫn chút thương hại.
Năm phút trước, vẫn với giọng điệu ấy, cô ấy báo cho tôi biết rằng đồng nghiệp Dương Hiểu Khả — người trước nay luôn ngang tài ngang sức, không, phải nói là đấu đá gay gắt với tôi, sắp được thăng chức thành cấp trên trực tiếp của tôi.
Từ đối thủ cạnh tranh, chúng tôi trở thành quan hệ cấp trên – cấp dưới.
Tôi vốn đã lường trước ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ rằng, người được thăng chức là cô ta, còn tôi thì bị giẫm dưới chân.
Chiếc điện thoại trong tay vẫn rung liên tục. Tôi tắt đi, nó lại rung. Lại tắt, lại rung.
Tôi đã không còn phân biệt được sự bối rối và bực bội trong lòng mình rốt cuộc là vì lời của giám đốc nhân sự, hay vì cuộc gọi dai dẳng này.
Lịch sự gật đầu chào tạm biệt giám đốc, tôi đứng dậy, vừa bước ra ngoài vừa nhấn nút nghe máy.
"Tịnh Ngôn!"
Người gọi cho tôi với tần suất dồn dập như đánh trống trận lại chính là mẹ tôi. Bà gào lên chói tai: "Con bé này! Chuyện ly hôn to tát như vậy mà con lại giấu bố mẹ à?!"
Tim tôi thắt lại: "Mẹ… Mẹ biết rồi ạ?"
Rõ ràng mẹ tôi chẳng có tâm trí nghe tôi giải thích, giọng điệu gấp gáp: "Hai đứa đã ly hôn hơn nửa năm trời, vậy mà còn giấu chúng ta! Bố con tức đến suýt ngất, cầm theo giấy ly hôn chạy sang nhà bố mẹ chồng con rồi! Mau đến đó ngay đi!"
Cuộc gọi bị cắt đột ngột, còn tôi thì hoàn toàn đờ người.
Vội vã xin nghỉ phép, tôi lập tức lao đến nhà bố mẹ chồng.
Trên đường đi, tôi liên tục gọi điện cho Bạch Chính An, nhưng lúc nào máy cũng bận. Nhắn tin WeChat cho anh ta, cũng chẳng có hồi âm.
Vừa đến khu chung cư, điện thoại lại đổ chuông.
"Bố chồng con ngất xỉu rồi! Xe cấp cứu vừa đưa ông ấy đến bệnh viện số sáu! Mau đến ngay!"
Không còn kịp suy nghĩ gì nữa, tôi gọi xe đến thẳng bệnh viện.
Ai ngờ, vừa đến cổng bệnh viện, tôi tận mắt chứng kiến một cậu bé chừng mười một, mười hai tuổi bị xe taxi tông ngã xuống đất.
Lái xe vừa hét lên, vừa đánh tay lái, định lách qua cậu bé để phóng đi.
Đứng gần chiếc xe nhất, đầu óc tôi nóng bừng lên, liền lao đến chặn trước đầu xe, đập mạnh lên nắp capo, hét lên với tài xế: "Anh tông người ta rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-t-i-y-u-c-y&chuong=1]
Ít nhất cũng phải xuống xem thằng bé có bị thương không chứ?! Định bỏ chạy là thế nào?!"
Cậu bé gầy gò yếu ớt, nhưng trong lúc tôi và tài xế tranh cãi, nó đã tự đứng dậy, bước đến bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gã tài xế mà không nói gì.
Tôi vẫn kiên quyết bắt tài xế xuống xe, tay chỉ lên trời loạn xạ: "Có bao nhiêu camera quay lại hết rồi! Không chỉ có cảnh anh tông người, mà cả cảnh anh định bỏ chạy cũng bị ghi lại. Anh có hai lựa chọn: Một là xuống xe, đưa cậu bé vào viện kiểm tra, hai là tôi báo cảnh sát ngay lập tức để họ trích xuất camera!"
Lúc này, bảo vệ cùng mấy người dân xung quanh cũng xúm lại, ai nấy đều khuyên gã tài xế nên có trách nhiệm.
Bị đám đông vây quanh, gã đành tắt máy, xuống xe đưa cậu bé vào bệnh viện.
Điện thoại của tôi lại rung lên điên cuồng.
Cậu bé khẽ kéo tay áo tôi, nói nhỏ: "Cô ơi, cô cứ đi lo việc của mình đi. Mẹ cháu đến rồi, bà ấy sẽ không để cháu bị thiệt thòi đâu."
Tôi thấy cậu nhóc dù gầy gò nhưng cũng cao gần bằng tôi, đôi mắt toát lên vẻ lanh lợi, liền giao nó cho bảo vệ đi cùng, rồi đưa cho cậu một tấm danh thiếp: "Nếu có tranh chấp, bảo mẹ cháu gọi cho cô. Cô sẽ làm nhân chứng cho hai mẹ con."
Cậu bé cười tít mắt, ngoan ngoãn nhét danh thiếp vào túi.
Tôi vẫy tay chào nó, sau đó vội bắt máy, rồi men theo hướng mẹ tôi chỉ để tìm phòng bệnh.
Bố tôi là bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình. Dù không làm việc ở bệnh viện số sáu, nhưng với các mối quan hệ của ông, việc sắp xếp một phòng bệnh riêng cho bố chồng tôi cũng chẳng phải chuyện khó.
Chưa kịp mở cửa phòng, tôi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ chồng.
Mẹ tôi đứng gần cửa, vừa nhìn thấy tôi đã lập tức mở cửa, vẫy tay bảo tôi mau vào trong.
Cánh cửa vừa mở ra, tôi liền nhìn thấy Bạch Chính An đang quỳ trên nền nhà.
Mẹ chồng tôi cũng đang quỳ đối diện anh ta, vừa khóc vừa níu lấy con trai mình mà đấm mà đập.
Hai nhà chúng tôi vốn là thế giao. Bố tôi và bố chồng quen biết từ lâu, từ khi tôi và Bạch Chính An yêu nhau, ông bà nội ngoại hai bên đều rất quý tôi. Chẳng ai từng nghĩ có ngày chúng tôi sẽ ly hôn, nên cú sốc này đương nhiên quá lớn với họ.
Chính tôi cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bước vào cuộc hôn nhân rồi lại rời khỏi nó.
Nhưng mà…
Tôi bước lên đỡ mẹ chồng dậy: "Mẹ, mẹ đứng lên trước đi, sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, đầu gối mẹ vốn không tốt mà."
Mẹ chồng nắm lấy tay tôi, vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Tịnh Ngôn, mẹ có lỗi với con! Mẹ đã dạy dỗ ra một đứa con trai hồ đồ như thế này! Nhưng con yên tâm, mẹ và bố con sẽ làm chủ cho con! Chính An, mau dẫn Tịnh Ngôn đi đăng ký tái hôn ngay! Nếu không, mẹ sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy!"
Bạch Chính An vẫn quỳ im, cúi đầu, không nói một lời.
Tôi nhìn anh ta, bỗng thấy có chút thương cảm.
Không nhịn được, tôi lên tiếng thay anh ta giải thích: "Thật ra, chuyện ly hôn này… không thể hoàn toàn trách Chính An."
"Con nói gì?!"
Bố tôi nổi trận lôi đình, cau mày quát lên: "Là con muốn ly hôn à?!"
"Không, không phải!"
Tôi vội xua tay, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bạch Chính An, mong anh ta lên tiếng giải thích sự thật với bốn vị phụ huynh.
Nhưng anh ta vẫn chỉ cúi đầu, lặng thinh chịu đựng những cú đấm của mẹ mình.
Bố chồng tôi trên giường bệnh nhìn cảnh này mà tức giận, thở hổn hển, cố ngồi dậy.
Tôi không thể tiếp tục giấu giếm nữa.
Nhắm mắt lại, tôi nói: "Thật ra… bọn con giả ly hôn."
"Giả ly hôn?!"
Bốn vị phụ huynh đồng loạt kinh hãi.
Tôi quỳ xuống bên cạnh Bạch Chính An, ngồi sát anh ta, trông chẳng khác nào một đôi chim non đáng thương đang chịu sự trách mắng của cha mẹ.
"Thật ra là vì công ty của Chính An phá sản, nợ nần chồng chất. Để không liên lụy đến con, tránh việc thu nhập của con cũng bị ảnh hưởng, bọn con đành phải ly hôn trên danh nghĩa. Đợi giải quyết xong nợ nần, chúng con sẽ tái hôn. Không nói với mọi người, là vì không muốn làm mọi người lo lắng…"
Tôi nắm lấy cánh tay Bạch Chính An, giọng khẩn thiết: "Chính An, đừng giấu nữa. Để bố mẹ giúp đỡ chúng ta! Phá sản không phải lỗi của anh, đừng gánh vác một mình nữa!"
Anh ta vẫn không nhúc nhích.
"Chính An."
Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ cửa phòng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
"Bố anh thế nào rồi?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận