4
"Tô Tịnh Ngôn, công ty phát hiện tài khoản ngân hàng của cô gần đây nhận được khoản tiền 20.000 tệ, người chuyển tiền là Triệu Vĩnh. Qua kiểm tra, ông ta chính là đại diện nhà cung cấp trong dự án mà cô phụ trách. Hành vi này đã vi phạm nghiêm trọng quy định nghiêm cấm nhân viên nhận hối lộ của công ty cũng như điều lệ nhân viên."
Giám đốc pháp chế của công ty đặt một xấp tài liệu in trước mặt tôi.
"Tôi không nhận hối lộ." Tôi không biểu lộ cảm xúc, cầm tài liệu lên xem từng trang một.
"Tôi đúng là có quen Triệu Vĩnh, nhưng chỉ là quan hệ công việc. Tôi chưa từng yêu cầu ông ta hối lộ. Còn chiếc thẻ ngân hàng này, tôi đã lâu không dùng, thậm chí còn không nhớ mình để đâu, số thẻ cũng không nhớ nữa. Rõ ràng có người đang cố ý hãm hại tôi."
"Công ty chỉ nhìn vào chứng cứ." Giám đốc pháp chế trầm giọng nói: "Giờ cô có hai lựa chọn. Một là nộp lại số tiền 20.000 tệ bất hợp pháp, lập tức chấm dứt hợp tác với công ty của Triệu Vĩnh, bồi thường tổn thất tương ứng cho công ty và chủ động từ chức. Hai là công ty sẽ báo cảnh sát, để họ lập án điều tra. Nếu bị kết tội, cô có thể bị phạt tù và nộp phạt hành chính."
"Báo cảnh sát đi." Tôi chọn phương án thứ hai mà không chút do dự. Tôi không làm gì sai, không sợ bóng tối che lấp sự thật.
Giám đốc pháp chế nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, rồi đột nhiên thở dài: "Tô Tịnh Ngôn, cô đừng hành động bồng bột. Kiện tụng là một cuộc chiến kéo dài, tốn thời gian, công sức và tiền bạc, chẳng có lợi gì cho cô cả. Hơn nữa..."
Ông ta đẩy một tờ giấy đến trước mặt tô:. "Hiện tại, chứng cứ công ty thu thập được rất bất lợi cho cô. Chúng ta đã làm việc với nhau nhiều năm, cá nhân tôi khuyên cô nên trả tiền rồi rời đi."
Tôi nhận lấy tờ giấy, trên đó là bản sao cuộc trò chuyện giữa tôi và Triệu Vĩnh trên WeChat.
Nội dung cho thấy tôi đã chủ động yêu cầu hối lộ và cung cấp thông tin tài khoản ngân hàng, thời gian là nửa tháng trước.
"Đây là giả! Tôi chưa từng gửi tin nhắn như vậy cho ông ta!" Tôi lập tức phủ nhận.
Giám đốc pháp chế nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
"Trong lịch sử trò chuyện trên điện thoại tôi không hề có… có…" Giọng tôi càng lúc càng yếu dần.
Tôi đã hiểu ai là kẻ đứng sau chuyện này. Là Dương Hiểu Khả!
Cô ta chắc chắn đã hỏi Bạch Chính An về mật khẩu mở khóa điện thoại của tôi, sau đó nhân lúc tôi không để ý mà dùng điện thoại của tôi gửi tin nhắn cho Triệu Vĩnh rồi xóa dấu vết.
Đáng giận là lúc đó tôi hoàn toàn không hay biết về mối quan hệ giữa bọn họ, cũng chưa từng thay đổi mật khẩu điện thoại, đối với Bạch Chính An lại chẳng chút đề phòng.
Bạch! Chính! An!
Tôi nghiến răng.
Vợ chồng từng có tình nghĩa trăm ngày, tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với anh ta. Vậy mà chỉ vì một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm thời niên thiếu, anh ta có thể đối xử với tôi tàn nhẫn và vô tình đến vậy sao?
Bây giờ nghĩ lại, chuyện không công bố ly hôn chắc chắn cũng là kế hoạch đã bàn bạc sẵn giữa bọn họ.
Nửa năm trước, chính là thời điểm cạnh tranh quan trọng giữa tôi và Dương Hiểu Khả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-t-i-y-u-c-y&chuong=4]
Tin đồn về việc chồng tôi có công ty riêng, tôi thì sắp nghỉ sinh con, có lẽ cũng do cô ta cố ý tung ra trong nội bộ công ty.
Có sự tính toán và không có sự phòng bị, trong mắt bọn họ, tôi ngu ngốc và ngây thơ đến mức nào chứ? Để rồi bây giờ rơi vào hoàn cảnh bị họ giẫm đạp như thế này.
Tôi nói với giám đốc pháp chế rằng tôi cần thời gian suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định.
Tôi định tìm Triệu Vĩnh nói chuyện. Chúng tôi hợp tác lâu như vậy, ít nhiều cũng hiểu rõ con người nhau. Tôi không tin ông ta lại có thể dễ dàng xem tôi là kẻ nhận hối lộ chỉ vì vài dòng tin nhắn trên WeChat, rồi còn làm ra chuyện hối lộ này.
Nhưng Triệu Vĩnh không có ở công ty. Tôi gọi điện ông ta không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.
Một dự cảm chẳng lành ập đến. Trong vụ việc này, có khả năng rất cao Triệu Vĩnh mới là người hưởng lợi, chứ không phải là một nạn nhân như tôi vẫn nghĩ.
Dù vậy, tôi vẫn chờ ông ta ở công ty cả ngày. Đến khi nhân viên về hết, cửa công ty khóa lại, tôi mới mệt mỏi quay về căn hộ thuê của mình.
Căn nhà của tôi và Bạch Chính An, từ trước khi anh ta phá sản đã bị thế chấp làm tài sản cổ đông để vay vốn ngân hàng, phục vụ cho việc kinh doanh. Vì vậy, sau khi anh ta phá sản, dù chúng tôi có ly hôn, tôi cũng không thể lấy lại căn nhà đó.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, nói dối bố mẹ là mua để tiện đi làm.
Bố mẹ còn trách tôi chỉ nghĩ cho bản thân, không suy nghĩ cho Bạch Chính An, nên thỉnh thoảng vẫn mang đồ ăn anh ta thích đến.
Tôi không ngờ rằng bố lại lục lọi ngăn kéo đầu giường của tôi, phát hiện ra giấy tờ ly hôn.
Nhưng dù có giấu được hay không thì có khác gì đâu?
Với dáng vẻ thân mật không rời của Bạch Chính An và Dương Hiểu Khả ngày hôm đó, chắc hẳn họ cũng sắp công khai tất cả rồi.
Tôi nhớ lại cảnh Bạch Chính An ôm Dương Hiểu Khả, nói muốn làm anh hùng che chở cho cô ta cả đời, trái tim bỗng nhói đau.
Đúng, tôi đã từ bỏ người đàn ông này, không còn kỳ vọng gì ở anh ta nữa.
Nhưng tình cảm con người giống như dòng nước, làm sao có thể cắt đứt hoàn toàn chỉ bằng một nhát dao?
Mười năm tình nghĩa, từng giọt từng giọt đọng lại, bảo một người đang chìm đắm trong đó phải lập tức tỉnh táo, quên sạch quá khứ, sao có thể dễ dàng như vậy?
"Chào cô!"
Bước vào sảnh tầng một của chung cư, một cậu bé gầy gò gọi tôi lại.
Tôi nhìn kỹ, hóa ra là cậu bé bị xe tông trước cổng Bệnh viện số Sáu hôm nọ.
Bộ đồng phục học sinh gọn gàng, chiếc cặp to màu đồng bộ đặt dưới chân, trông có vẻ vừa tan học.
"Ra là cháu à?" Tôi mỉm cười bước tới. "Tìm cô có việc gì sao? Muốn cô làm chứng giúp à? Nhưng sao cháu biết cô ở đây?"
Cậu bé đưa cho tôi một ly cà phê mang đi. "Cô có thời gian không ạ? Cháu muốn nói chuyện với cô một chút."
Ly cà phê ấm áp trong tay, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa qua nắp nhỏ, xoa dịu sự mệt mỏi của tôi cả ngày nay.
Tôi nhìn cậu bé sạch sẽ, gọn gàng trước mặt, rồi chỉ về phía ghế sofa ở góc sảnh. "Ngồi đây nói chuyện nhé?"
Cậu bé ngồi xuống ngay ngắn, lưng thẳng, trông nghiêm túc như một người lớn.
Cháu giới thiệu: "Cô ơi, cháu họ Dương, tên Hoài Ngọc. Cháu là con trai của Dương Hiểu Khả."
Tay tôi cứng đờ khi đang đưa ly cà phê lên miệng.
Hơi ấm trong lòng bàn tay bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Tôi đặt ly cà phê xuống bàn, ngước lên quan sát đứa trẻ trước mặt. Quả nhiên, như mẹ chồng cũ từng nói, cậu bé có vài nét giống Bạch Chính An, là một đứa trẻ lễ phép và điềm đạm.
Nhưng tôi đã quyết định không dính dáng đến gia đình họ nữa, dù đó có là một đứa trẻ mười hai tuổi.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Tôi đứng dậy, định rời đi.
"Cô ơi!" Cậu bé vội vàng giữ tôi lại: "Cháu đến đây là để nói với cô rằng… Chú Bạch không phải là cha cháu. Cháu có bố ruột của mình."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận