Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỒNG TÔI YÊU CÔ ẤY

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-22 22:19:09
10
Trước khi lật lại bản án cho Dương Hạo, tôi và Dương Hiểu Khả phải giải quyết xong vụ nhận hối lộ của tôi.
Không biết cô ta đã thuyết phục Bạch Chính An thế nào, nhưng 20.000 tệ kia được xác định là khoản nợ mà Triệu Vĩnh trả lại cho Bạch Chính An.
Vì công ty của Bạch Chính An đang trong quá trình thanh lý, tài khoản cá nhân của anh ta có nguy cơ bị đóng băng bất cứ lúc nào, nên Triệu Vĩnh đã chuyển khoản này vào tài khoản cũ của tôi – vốn là vợ cũ của Bạch Chính An và không còn sử dụng tài khoản này. Thẻ ngân hàng vẫn do anh ta giữ, tôi hoàn toàn không hay biết. Khoản tiền này cũng không liên quan gì đến dự án hợp tác giữa tôi và Triệu Vĩnh.
Công ty đồng ý hòa giải, tôi không cần nộp lại 20.000 tệ, cũng không bị buộc thôi việc, nhưng phải rút khỏi dự án.
Tôi đưa đoạn video của Viên Gia Lạc cho Dương Hiểu Khả, đổi lại, cô ta đưa tôi tài liệu liên quan đến toàn bộ tài sản hiện tại của Bạch Chính An.
Một tờ giấy nợ tám triệu tệ đứng tên cá nhân anh ta, cùng một bộ chứng từ tài chính cho thấy trong thời gian hôn nhân, anh ta đã rót ba mươi triệu vào một công ty khác.
Bạch Chính An thực sự yêu Dương Hiểu Khả và Dương Hoài Ngọc. Nếu không vì mẹ con họ, anh ta có lẽ đã không ra tay triệt để với tôi như vậy về mặt tài sản.
Công ty đứng tên anh ta đúng là đang thanh lý, nhưng để lừa tôi, anh ta đã cố tình biến nó thành một đống nợ, trong khi toàn bộ số tiền thật đã được chuyển đi dưới danh nghĩa cá nhân.
Tám triệu tệ kia, tôi có cách lấy lại. Còn khoản đầu tư mà anh ta đứng tên cổ đông, tôi chỉ có thể thu hồi phần lớn thông qua kiện tụng. Sau khi trừ đi, số tiền còn lại không đủ để anh ta trả nợ. Anh ta vẫn sẽ là con nợ, tài sản âm.
Tôi chỉ cần tiền, còn người, tự có người khác xử lý.
Khi bị bắt, Bạch Chính An đang ăn cơm tại nhà bố mẹ.
Bố anh ta vốn có bệnh, vừa nghe tin đã ngất xỉu ngay tại chỗ, mẹ anh ta hoảng loạn gọi điện cho tôi, vừa khóc vừa nói không ra câu.
Bà không nói, tôi cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-ng-t-i-y-u-c-y&chuong=10]

Tôi giúp gọi xe cấp cứu cho bố chồng cũ, còn lại, tôi bất lực.
Hai ông bà từng rất tốt với tôi. Họ luôn lo lắng rằng nếu chuyện năm xưa bị khui ra, bố tôi – người từng là bác sĩ chủ trị – vì con gái mà có thể ra tòa làm chứng giả.
Tiếc là con trai họ không ra gì. Vì Dương Hiểu Khả, anh ta cắt đứt quan hệ với chúng tôi.
Bạch Chính An nhanh chóng bị chuyển đến trại tạm giam ở Nam Sơn. Tôi tưởng rằng nửa đời sau cũng không cần gặp lại anh ta nữa.
Nhưng hai tuần sau, luật sư của anh ta tìm đến tôi, mong tôi đến Tây Tạng một chuyến, Bạch Chính An có chuyện muốn nói trực tiếp với tôi.
Anh ta đã cạn tình cạn nghĩa với tôi, tôi chẳng có gì muốn nghe.
Luật sư biết tôi đang khởi kiện đòi lại tài sản trong hôn nhân, khuyên tôi nên đi gặp anh ta, sẽ có lợi cho vụ kiện.
Vậy là tôi lại đến Nam Sơn, qua khung cửa sắt lạnh lẽo, nhìn thấy Bạch Chính An trong bộ quần áo tù nhân.
"Tịnh Ngôn, em đến rồi." Anh ta cất giọng trầm khàn.
Chỉ nửa tháng mà anh ta gầy sọp hẳn, hốc hác đến mức già đi cả chục tuổi.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cảm, như nhìn một người xa lạ trên phố.
Anh ta đã phải chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra. Tôi với anh ta không còn tình cảm, cũng chẳng còn hận thù.
"Tịnh Ngôn…" Anh ta nói: "Có lẽ em không tin, nhưng ngoài bố mẹ anh, em là người thân duy nhất trong lòng anh."
"Hóa ra đây là cách anh đối xử với người thân?" Tôi cười nhạt.
Anh ta cười cay đắng. "Nếu không phải vì anh nghĩ Hoài Ngọc là con trai mình, anh và Dương Hiểu Khả có lẽ chỉ là một mối quan hệ ngoài luồng. Anh sẽ không ly hôn với em."
Cảm ơn anh nhé.
Nhưng ngay cả mỉa mai anh ta, tôi cũng chẳng buồn làm.
Anh ta im lặng một lúc, như đang suy nghĩ nên nói gì tiếp, hoặc không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Thực ra," cuối cùng anh ta cũng mở miệng, "đời anh đã kết thúc từ khi vụ tai nạn xảy ra."
"Từ lúc đó, mỗi ngày của anh đều phải cẩn trọng, lời nói phải suy nghĩ kỹ, việc làm phải cân nhắc từng bước. Bố anh bảo mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, không cần lo lắng. Nhưng anh biết, ông ấy cũng giống như anh, sống chỉ vì một mục tiêu duy nhất: không để ai phát hiện ra sự thật về vụ tai nạn."
"Anh đã kìm nén suốt bao năm. Đến khi gặp lại Dương Hiểu Khả, giống như có một cánh cửa được mở ra. cô ta từng là bạn gái cũ của anh hồi cấp ba, dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng cô ta khiến anh như quay về quá khứ, trở lại trước khi bi kịch xảy ra. Điều đó quá hấp dẫn, anh không thể cưỡng lại."
"Khi cô ta nói Hoài Ngọc là con anh, anh lại cảm thấy như có một tia hy vọng. Bố anh và anh, suốt mười năm qua sống chẳng khác gì cái xác không hồn. Nhưng đột nhiên, chúng anh có một đứa trẻ mang dòng máu của mình. Nó còn trẻ, khỏe mạnh, có thể đường hoàng bước đi dưới ánh mặt trời, không cần sợ ai nhìn thấy bóng mình. Anh thậm chí cảm thấy... nó đang sống thay cho anh."
Nước mắt chảy dài trên mặt anh ta. Không phải khóc lóc dữ dội như Dương Hiểu Khả, cũng không phải trầm lặng như Dương Hạo, mà chỉ là từng giọt lặng lẽ, men theo gương mặt hốc hác, tụ lại nơi cằm lởm chởm râu xanh, càng làm anh ta thêm phần thê lương.
"Tịnh Ngôn, xin lỗi em. Anh nhìn lại bản thân mà không tin nổi mình lại đối xử với em như vậy. Mười năm qua, em đã cho anh một cuộc sống yên bình, hạnh phúc, vậy mà anh không biết trân trọng..."
Tôi đứng dậy. Tôi không muốn nghe nữa. Tôi đâu phải cha xứ để nghe anh ta sám hối trước khi xuống địa ngục.
Những người anh ta có lỗi còn nhiều lắm. So với họ, tôi chẳng đáng là gì.
Những lời này không khiến tôi cảm thông, càng không thể tha thứ.
Tình nghĩa giữa tôi và anh ta, đã chấm dứt vào ngày anh ta ngoại tình với Dương Hiểu Khả.
"Tôi sẽ cố gắng chăm sóc bố mẹ anh," tôi nói. "Còn tài sản anh chuyển đi trong hôn nhân, tôi đã khởi kiện đòi lại. Luật sư sẽ gửi hồ sơ cho anh ký. Chúng ta không cần gặp lại nhau nữa."
Như anh ta đã nói, đời anh ta kết thúc từ trước khi gặp tôi.
Còn tôi, tôi có cuộc đời của riêng mình.
[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận

0 Thảo luận