Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HẢI ĐƯỜNG RỰC NỞ

Chương 12

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:53:00
Nghe ta nói vậy, vẻ mặt Thẩm Tu Viễn thoáng hiện chút u sầu.

Thấy cậu không nói gì, ta xoay người chuẩn bị rời đi. Ai ngờ cậu lại đột nhiên gọi ta:

"Chỉ là tận trung thôi sao? Chuyện thuở nhỏ... người đều đã...

"Dân nữ trí nhớ kém, những chuyện cũ năm xưa sớm đã tan như mây khói. Trời không còn sớm, dân nữ còn phải lên đường, cáo từ.

"Hứa Đường Hoa!

Lúc ta thúc ngựa đi ngang qua, cậu chợt lớn tiếng gọi tên ta.

Ta nhìn Thẩm Tu Viễn, chỉ thấy một nửa gương mặt của cậu ngập tràn ánh sáng mặt trời, chờ đợi cậu nói tiếp.

"Người thật sự không ở lại... Thôi bỏ đi, Hứa Đường Hoa, đi đường bình an.

"Thái tử điện hạ, hẹn gặp lại.”

Từ nay về sau, núi cao nước xa, có duyên ắt gặp lại.

Ngoại truyện: Thẩm Tu Viễn

Lần đầu ta gặp Hứa Đường Hoa là vào ngày thứ hai ta học chơi cờ dưới sự chỉ dạy của cữu phụ.

Khi đó ta thua liên tiếp ba ván nên bị phạt quỳ ngoài sân.

Lúc nghe đám trẻ con bên ngoài nô đùa, ta cảm thấy không phục, lập tức lén chạy đi, ai ngờ lại đụng phải cảnh Hứa Đường Hoa đang biểu diễn khinh công trên ao sen cho mọi người xem.

Ta cảm thấy nàng rất lợi hại, cứ ngây người nhìn đến mức suýt nữa bị kẻ xấu bắt cóc.

Đúng lúc nguy cấp, Hứa Đường Hoa bay lên, một cước đá bay hai tên b/u/o/n n/g/u/o/i rồi đỡ lấy ta lúc ta sắp ngất đi.

Sau chuyện đó, ta đã bị cữu phụ dạy dỗ một trận.

Ông nói ông không phải phụ thân ta, ông chỉ là cữu phụ của ta.

Mẫu thân ta là phi tử của Hoàng đế, vì bị Hoàng hậu h/a/m h/a/i mà qua đời.

Ông nói chúng ta có mối huyết hải thâm thù, tuyệt đối không được lơ là dù chỉ một khắc.

Vì vậy, bao năm nay ta khổ tâm đèn sách, chưa từng dám thảnh thơi một ngày.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=12]


Năm ta mười bốn tuổi, nhà Hứa Đường Hoa gặp nạn, cữu phụ giao phó ta âm thầm giúp đỡ họ.

Về sau, nàng trở thành thuộc hạ của cữu phụ, lập không ít chiến công.

Khi triều đình yên ổn, thỉnh thoảng nàng cũng tới phủ dùng bữa nhưng chưa từng đến tay không.

Khi ấy, phủ Tướng quân đều sống nhờ vào nàng, nàng không thể lấy ra món quà ra mắt đẹp đẽ nên thường làm bánh củ sen mang đến.

Ta rất thích hương vị ấy nhưng dường như nàng đã quên rồi.

Về sau, nàng từ Ngọc Môn Quan trở về, ta nhắc nàng nhiều lần, nàng vẫn tỏ ra chẳng nhớ.

Hứa Đường Hoa cũng trở thành quân cờ trong kế hoạch phục thù của chúng ta.

Nàng và cữu phụ bày mưu đưa ta lên làm Thái tử.

Hai người bày mưu tính kế, l/ợ/i d/u/n/g sự đa nghi của phụ hoàng, một người thì cứ suốt ngày dâng tấu bàn về việc tranh đoạt ngôi vị giữa các Hoàng tử, một người âm thầm ly gián tình thân giữa Hoàng đế và các Hoàng tử, nội ứng ngoại hợp.

Chẳng bao lâu, mọi chuyện đã diễn ra đúng như dự đoán.

Nàng l/ợ/i d/u/n/g sự cảnh giác của phụ hoàng khiến Bát Hoàng tử mất uy tín giữa triều đình rồi đổ tội cho người khác. Sau đó, nàng lại đầu quân cho Ngũ Hoàng tử, giả làm thân tín, dẫn dụ những kẻ từng bị Bát Hoàng tử truy sát như Lý Tầm Anh nương tựa nàng.

Cuối cùng mượn tay Ngũ Hoàng tử diệt trừ Bát Hoàng tử.

Cữu phụ nhân cơ hội này, lập tức ra tay khiến mọi việc xấu Ngũ Hoàng tử làm bị phơi bày.

Lợi dụng lúc phụ hoàng đang phiền lòng, ông lại mượn miệng con gái của bà đỡ năm xưa để tiết lộ thân thế thực sự của ta.

Cứ như vậy, ta danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử.

Những gì cữu phụ và Đường Hoa dạy ta rất có ích.

Phụ hoàng thích k/i/e/m pháp của ta, cũng thích tài chơi cờ của ta.

Ta trở thành Hoàng tử được sủng ái nhất nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.

Nghe nói Hứa Đường Hoa muốn rời đi, ta vội vàng đến tìm nàng.

Ta định khuyên nàng ở lại nhưng khi nhìn thấy cây trâm hoa sen cài trên tóc nàng, lời vừa đến miệng lại n/u/o/t vào.

Thứ nàng muốn là tự do, nàng không muốn nhớ đến ta.

Thôi vậy, cứ để nàng được tự do đi.

Hứa Đường Hoa, chúc nàng cuộc đời về sau bình an thuận lợi.

--HOÀN--

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận