Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HẢI ĐƯỜNG RỰC NỞ

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:51:11
Lục Uyển Quân vẫn tiếp tục nhào bột nhưng giọng nói lại thoáng lộ chút tức giận bị dồn nén đã lâu.

“Dựa vào đâu mà ngươi sinh ra đã là đại tướng tung hoành chiến trường, là nữ anh hùng người người kính ngưỡng. Trong khi đó, con gái ta mãi mãi chỉ là một thứ nữ, bị ngươi dẫm dưới chân cả đời, ngay cả chuyện xuất giá cũng phải kém ngươi một bậc?”

“Cho nên ngươi liền mặc kệ nàng ta làm ra chuyện đó với ta?”

“Phải.” Lục Uyển Quân khẽ hít một hơi thật sâu. “Ta là một người mẹ đã bị giam cầm trong khuê phòng cả đời.

Dù thế nào đi nữa thì con gái ta cũng phải sống tốt hơn đám đích nữ các người.

Hứa Đường Hoa, đừng tưởng rằng ngươi thắng rồi.

Dù ngươi có kiêu ngạo thế nào đi nữa thì người mà ngươi yêu vẫn thuộc về Tước Nhi của ta!”

Nhìn nữ nhân trước mắt xem tình yêu và nam nhân là lẽ sống cả đời, ta bỗng thấy nghẹn lời.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=9]


Ta không thể tha thứ cho những việc mà bà ta đã gây ra nhưng lại chẳng cản nổi ký ức thời thơ ấu tràn về, năm đó, bà ta đã từng vì ta mà khâu một chiếc túi thơm nhỏ.

Khi đó, bà ta còn luôn miệng khen tên ta đẹp, là loài hoa nở rộ giữa đồng hoang.
Bà ta còn nói tên Hứa Tước Minh không tốt, nghe như một con chim nhốt trong lồng sắt.

Ta cầm bát mì trường thọ, ngẩng đầu nhìn những cánh chim xẹt ngang trời rồi lại cúi xuống nhìn đóa hải đường nở bên hiên.

Trong lòng cảm thấy vô cùng rối bời.

“Mang cái này đi, đưa cho Nhị tiểu thư.”

7

Sau khi Lục di nương mất, Hứa Tước Minh như phát điên, ngày đêm lẩm nhẩm tụng kinh trong phòng. Trong lòng ta cũng thấy thương hại nhưng cuối cùng cũng không thèm để ý tới nữa.

Dưới sự chỉ dạy tận tình của ta khả năng k/i/e/m thuật của Thẩm Tu Viễn tiến bộ thần tốc.

Khánh Quốc công thấy thế thì vô cùng vui mừng, nhất quyết phải mời ta một bữa tại Túy Tiên Lâu cho bằng được.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, ta thong thả trở về phủ một mình, ai ngờ giữa đường lại gặp một bóng người quen thuộc.

“Đường Hoa, ta cầu xin ngươi… cầu xin ngươi giúp ta… Bát Hoàng tử, hắn muốn g/i/e/c ta…”

Ta nhìn Lý Tầm Anh, thấy cả người hắn đầy những vết thương, hốc hác tiều tụy đến mức khó nhận ra nhưng ta chẳng buồn để tâm, định vòng qua hắn rồi rời đi.

“Ngươi… ngươi là người của Ngũ Hoàng tử đúng không?!
Ta… ta có chứng cứ có thể lật đổ Bát Hoàng tử. Cầu xin ngươi, Đường Hoa, hãy cứu ta!

Ta biết ta đã phụ ngươi… nhưng mong ngươi hãy nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, xin ngươi hãy cho ta một con đường sống!”

Cuối cùng cũng nghe thấy hắn nói ra được chút chuyện có ích, ta mới dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm về phía hắn vài giây.

Ánh mắt của ta khiến hắn sởn gai ốc, vội né tránh, toàn thân căng cứng chờ ta trả lời.

“Xem ra… ngươi cũng chưa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa.”

Vừa dứt lời, ta lập tức vung tay, mấy chiếc phi tiêu nhanh chóng lao đi rồi đánh trúng đám ám vệ đang ẩn nấp trong bóng tối, đây đều là những kẻ được cử đến để thủ tiêu hắn.

Thấy người tới giết mình bị tiêu diệt, Lý Tầm Anh sợ đến run lẩy bẩy, lập tức bò lồm cồm tới bên ta.

Đừng nghĩ hắn vô dụng, những gì hắn biết thật sự không ít.

Nào là tham ô, kết bè kết phái, g/i/e/c người, thông đồng với địch quốc… Tội não cũng đủ khiến cả gia tộc liên lụy.

Chẳng qua vì lão Bát không thể bị tru di cửu tộc, nếu không chắc chẳng còn ai trong tộc có cơ hội sống sót.

Sau khi nhận tin, Ngũ Hoàng tử vô cùng mừng rỡ, vỗ mạnh vào vai ta, khen một tiếng “hay lắm” rồi hớn hở chạy đi thu thập chứng cứ.

Còn Lý Tầm Anh biết bản thân đã có chút giá trị lợi d/u/n/g, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn lại rụt rè tiến lại gần ta, hạ giọng nói:

“Đường Hoa, đa tạ ngươi đã cứu ta lần này…”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận