1
"Hứa Tướng quân à, lần này ngươi thắng trận trở về, nhất định phải ở lại Kinh thành lâu một chút đấy. Nếu ngươi có thời gian thì có thể giúp lão phu dạy dỗ thằng cháu không nên thân nhà ta một chút được không?"
"Khánh Quốc công yên tâm. Năm xưa Hứa Tướng quân của chúng ta từng vì Lý lang mà tức giận đến mức đội mũ giáp xung phong ra trận, tự nguyện trấn giữ Ngọc Môn Quan suốt ba năm. Nay trở về chẳng phải là để cùng lang quân ngày ngày sánh đôi bên nhau đó sao?"
Ta nhìn hai lão già đang say khướt bên cạnh, chỉ biết khẽ lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Năm ấy, vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta, Lý Tầm Anh đã bị họ hàng xa liên lụy mà gặp đại họa.
Khi ấy, ta đã dâng sớ xin được trấn thủ biên quan để đổi cho hắn một cơ hội sống sót.
Ba năm nơi biên ải, ta dãi gió dầm sương, còn hắn ở lại Kinh thành, nỗ lực không ngừng, chúng ta luôn xem nhau là chỗ dựa vững chắc nhất.
Nay ta chiến thắng trở về, cuối cùng cũng bảo toàn được mạng sống cho Lý gia, tưởng rằng từ nay có thể cùng hắn sống đến đầu bạc răng long.
Người trong Kinh đều xem chuyện của chúng ta như một đoạn giai thoại tình thâm nghĩa trọng, nương tựa lẫn nhau không rời.
Ngay cả Hoàng thượng cũng đồng ý với thỉnh cầu của ta, ban cho Lý Tầm Anh một kim bài miễn tử.
Nghĩ đến việc cả hai đều mồ côi phụ mẫu rồi cùng nhau trải qua những ngày tháng cực khổ, ta không khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta càng cảm thấy xúc động, chỉ mong sớm ngày gặp lại người trong lòng.
Ta vội vã cáo biệt Khánh Quốc công và mọi người, nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc rồi hồi phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=1]
Nhưng khi đến trước cửa phủ Tướng quân lại không thấy ai ra nghênh đón, trong lòng ta vừa thoáng nghi ngờ thì lại thấy di nương Lục Uyển Quân trang điểm lộng lẫy bước ra.
"Ôi chao, Đường Hoa về rồi đấy à? Con đã xuất chinh bao năm, da đen hơn, vóc dáng cũng rắn rỏi hơn hẳn rồi. Mau vào nói chuyện với nương một lát."
"Đa tạ di nương có lòng, nhưng ta xa nhà đã lâu nên muốn thắp cho phụ mẫu một nén hương trước."
Ta lặng lẽ chỉnh lại cách xưng hô của Lục di nương rồi quay người định đi về phía hậu viện.
Thật ra, ta không hề oán hận bà ta, chỉ là từ trước đến nay Lục Uyển Quân nổi tiếng tham tiền nhỏ mọn, làm việc chẳng đâu vào đâu.
Hơn nữa, vì chuyện ta giúp Lý Tầm Anh mà trước khi rời Kinh thành, quan hệ giữa ta và bà ta đã trở nên căng thẳng.
Giờ gặp mặt, thật sự là nói nhiều thêm một câu cũng thấy mệt.
Không biết hôm nay Lục Uyển Quân bị làm sao, cứ kéo tay ta đi ngược lại hướng về hậu viện. Ta chẳng hiểu chuyện gì, còn chưa kịp mở lời hỏi cho rõ thì một bóng người quen thuộc đã vội vàng chạy tới từ bên kia.
"Tiểu thư! Tiểu thư mau về hậu viện xem đi! Lý Tầm Anh và Nhị tiểu thư... họ, họ..."
"Hồng Ngọc?"
Ta nhìn thị nữ nhỏ bé bẩn thỉu trước mặt, trong đầu thoáng nhận ra là thân phận của nàng ấy.
"Sao ngươi lại ra nông nỗi thế này?"
"Con nha đầu thối này, còn dám nói năng bậy bạ!"
Lục Uyển Quân vung tay t/á/t nàng ấy một cái rồi ra hiệu cho gia nhân kéo Hồng Ngọc xuống.
Ta nhận ra có gì đó không ổn, không buồn nghe bà ta cãi cọ nữa, lập tức ra tay cứu Hồng Ngọc khỏi đám gia nhân rồi kéo nàng ấy chạy thẳng về phía hậu viện.
Lục di nương ở phía sau vừa lớn tiếng gọi vừa đuổi theo nhưng không thể theo kịp bước chân của ta.
Đến khi ta đẩy cửa viện ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao gần đây có mấy người người luôn nhìn ta với ánh mắt lảng tránh.
Hóa ra, lúc này vị hôn phu thanh mai trúc mã mà ta nhớ mong lại đang mặc trung y rồi cùng thứ muội Hứa Tước Minh chơi trò trốn tìm ngay trong viện của ta.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận