Thì trong mắt ngươi, ta vẫn chỉ là một dây tơ hồng yếu ớt phải phụ thuộc vào ngươi mà sống ư?
Ta vẫn không đáng nhận được một chút cảm kích hay tôn trọng nào sao?”
Lý Tầm Anh ấp úng, không nói nên lời.
Ta xoay người, nhìn những người đang đứng xung quanh một lượt rồi chắp tay hành lễ:
“Hôm nay tại đây, xin chư vị làm chứng…
Tình nghĩa mười mấy năm giữa ta, Hứa Đường Hoa và hắn, Lý Tầm Anh từ nay chấm dứt.
Đời này kiếp này, ta chỉ nguyện làm tướng cho triều đình, bảo vệ muôn dân trăm họ được bình an.”
Lời vừa dứt, dân chúng xung quanh vỗ tay rối rít, tiếng hò reo vang dội khắp cả con đường.
Nhìn nam nhân vẫn còn nằm sõng soài dưới đất vẫn chưa lấy lại được tinh thần, ta nhổ một ngụm nước bọt rồi xoay người rời đi không chút lưu luyến.
4
"Thôi được rồi, ngươi vẫn còn giận sao?"
Nhìn Thẩm Tu Viễn trước mặt đã ăn đến đĩa bánh ngó sen thứ ba sắc mặt vẫn tỏ ra vô cùng khó chịu, ta không khỏi thấy đau đầu.
Lần đó, cậu mang túi thơm ta để quên ở phủ Quốc công đến trả, tình cờ nghe được những lời ta nói giữa đám đông nên mới đứng ra phản bác, chắc chắn là có lòng tốt muốn giải vây cho ta. Chỉ là suýt nữa thì đã phá hỏng cả việc lớn của ta.
Hiện giờ, Hoàng đế đang lo sợ ta sẽ kết thân với phe cánh của các Hoàng tử. Nếu thiếu gia của một gia tộc võ tướng như cậu bị đồn thổi là có chuyện gì đó với ta thì chắc chắn ta sẽ không thể sống nổi đến ngày tân đế đăng cơ.
Thế nên, khi ấy ta mới phải bất đắc dĩ khiến cậu mất mặt trước bao người như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=5]
"Đĩa thứ tư rồi đấy, hay là ngươi đổi món đi?"
"Ta không giận ngài mà là giận bản thân mình."
Cuối cùng Thẩm Tu Viễn cũng mở miệng, vậy mà cậu vừa mở miệng lại nói ra những lời khiến ta nghe mà chẳng hiểu gì.
"Ta cứ tưởng lần này có thể giúp được sư phụ, ai ngờ vẫn gây thêm rắc rối cho sư phụ."
Ôi, thật sự là đứa trẻ tốt tính.
Ta thầm nghĩ trong lòng rồi lại tiếp tục mời cậu ăn nốt chỗ bánh còn lại, dỗ dành cậu quay về phủ Quốc công.
Từ ngày hôm ấy, bài phát biểu trung quân ái quốc đầy cảm xúc của ta được dân chúng truyền tai nhau khắp nơi, một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng cũng truyền tới tai Hoàng đế.
Long nhan lão Hoàng đế hiện rõ sự vui mừng, khen ta là nữ hổ tướng của danh môn võ tướng, lập tức ban thưởng cho ta một đống vàng bạc châu báu.
Thấy cuối cùng tình hình cũng đã có chuyển biến tốt, ta lập tức bắt đầu ra tay với đôi cẩu nam nữ kia.
Hứa Tước Minh thấy ta cuối cùng cũng thả nàng ta ra khỏi phòng, đinh ninh rằng ta đã đồng ý cái suy nghĩ hoang đường “tỷ muội cùng hầu một lang quân”, còn nũng nịu gọi ta một tiếng “tỷ tỷ”, nói từ nay sẽ ngày ngày sáng tối thỉnh an.
Ta chỉ cười nhạt không nói gì, vung tay tặng nàng ta hai cái tát.
“Tỷ tỷ, ngươi...!”
“Đây là cái giá mà ngươi phải trả cho việc tư thông với người ngoài mà không danh không phận.”
Hứa Tước Minh còn định mở miệng, ta lại nâng tay lên, tặng nàng ta thêm hai cái bạt tai giòn giã.
“Đây là cái giá cho việc ngươi bất kính với ta, vong ân phụ nghĩa.”
“Đây là cái giá cho việc ngươi đem chuyện trong nhà rêu rao trước tông tộc, khiến phủ Tướng quân mất mặt.”
“Đây là cái giá cho việc ngươi bị giam trong từ đường một tháng trời mà vẫn chẳng hề biết ăn năn hối cải.”
“…”
Đến khi ta t/á/t xong, mặt nàng ta đã sưng thành cái đầu heo.
Hứa Tước Minh nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, còn Lục Uyển Quân đứng bên cạnh thì đã gào khóc đến mức thở không ra hơi.
Ta khẽ vỗ vai bà ta, tỏ ra tiếc nuối rồi thở dài:
“Nay việc giữa ngươi và Lý Tầm Anh đã lan truyền khắp Kinh thành. Là một người tỷ tỷ, ta cũng hiểu, chắc ngươi là vì tình cảm sâu đậm nên mới nhất thời mê muội. Sao ta có thể nỡ tranh nhân duyên của muội muội mình được chứ?
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận