Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HẢI ĐƯỜNG RỰC NỞ

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:50:48
Kết quả là, trong cơn tức giận, y không kiềm chế được, nhanh chóng vạch trần những chuyện tham ô trước đây của Lý Tầm Anh giữa triều đình.

Hoàng đế nghe vậy nổi giận lôi đình, lập tức cách chức, sai người kéo hắn vào hình bộ đ/á/n/h hai mươi trượng rồi đuổi khỏi hoàng cung.

Từ kẻ tâm phúc trở thành vật bị vứt bỏ một cách khó hiểu, Lý Tầm Anh không nơi nương tựa, chẳng biết cầu ai.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng từ bỏ giấc mộng công danh phú quý nên bắt đầu nhắm vào ta.

Vết thương còn chưa lành, hắn đã sai người ngày ngày mang thư, mang quà, mang cả đồ chơi đến phủ Tướng quân.

Tất cả đều là những món kỷ vật gợi nhắc đến những năm tháng thanh mai trúc mã, mong ta hồi tâm chuyển ý rồi giúp hắn khôi phục quan chức mà thôi.

"Nhớ thuở xưa, chàng tình thắm, thiếp tình nồng, ngựa trắng xe ngọc, hội ngộ nơi cửu lý tùng... Á, tiểu thư, nô tỳ không đọc nổi nữa rồi."

Hồng Ngọc cầm lá thư, chân mày nhíu lại như một đóa cúc héo.

Thẩm Tu Viễn đặt một quân cờ đen xuống góc bàn cờ, khịt mũi đầy k/h/i/n/h thường rồi cười khẩy.

“Gì thế không biết, viết thư cầu tình mà cũng phải chép thơ người ta.”

Ta cầm quyển sách khẽ gõ vào đầu cậu một cái rồi vẫy tay, ra hiệu cho Hồng Ngọc mang thư và quà tới nơi thích hợp.

“Tiểu thư, dạo này tiếng khóc của Nhị tiểu thư ngày càng lớn...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=8]

Nô tỳ chỉ sợ…”

“Yên tâm, cho dù nàng ta thật sự muốn tự vẫn thì chắc chắn vị di nương thông minh tuyệt đỉnh của ta cũng sẽ liều mạng mà ngăn lại thôi.”

“Dạ.”

Hồng Ngọc khẽ đáp rồi lui ra ngoài.

Từ sau khi Lý Tầm Anh bị giáng chức, người của Bát Hoàng tử ngày ngày phục sẵn trên phố, cứ gặp hắn một lần là đ/á/n/h một lần, đ/á/n/h xong lại rút.

Lâu dần, hắn bị đ/á/n/h đến mức không dám bước ra khỏi cửa.

Quả cổ nhân nói không sai: ác nhân chỉ có ác nhân mới trị được.

Bát Hoàng tử càng ra tay ác, Lý Tầm Anh càng hoảng sợ. Hắn sợ nếu đến một ngày nào đó, Bát Hoàng tử có thể xoay chuyển cục diện thì chắc chắn sẽ trả thù càng dã man hơn.

Thế nên, càng ngày hắn càng cố gắng năn nỉ van xin ta.

Bị giam lỏng trong phủ suốt một thời gian, qua thư từ và những tin tức rò rỉ từ Lục Uyển Quân mà Hứa Tước Minh cảm thấy trong lòng nóng như lửa đ/ố/t.

Một là sợ thật sự bị ta gả cho Lý Tầm Anh rồi sẽ phải chịu đủ mọi giày vò, hai là sợ mình sẽ bị giam lỏng cả đời, chẳng bao giờ được bước ra khỏi gian phòng kia.

Vì thế, nàng ta khóc ngày khóc đêm, khóc đến nỗi... mắt cũng sinh b/ệ/n/h.

Thấy nữ nhi thê thảm như thế, Lục Uyển Quân đương nhiên vô cùng đau lòng nên đã bắt đầu bước tiếp theo trong âm mưu của mình.

Chỉ là bà ta không biết, phủ Tướng quân bây giờ đã khác xưa, bên trong bên ngoài đều đã là người của ta cả rồi.

Ngày bà ta lén hạ độc bị ta bắt quả tang đúng dịp sinh thần của Hứa Tước Minh.

Ta cố ý bày tiệc rồi sắp xếp bà ta nấu một bát mì trường thọ tặng con gái trước khi “đi” rồi cùng bà ta ngồi trò chuyện đôi lời.

“Lục di nương, ngươi không nên có suy nghĩ g/i/e/c ta. Nếu không phải ngươi cố gắng hạ độc thì có khi ta còn để ngươi toàn mạng.”

“Hứa Đường Hoa, đến nước này rồi mà ngươi còn diễn trò làm gì?”

Lục Uyển Quân rơi vào đường cùng, không còn giữ được dáng vẻ ôn nhu điềm đạm như ngày thường, chỉ lẳng lặng nhào bột, mặt không lộ chút cảm xúc.

Ta thấy bà ta nói chuyện không tử tế, cũng chẳng muốn tiếp tục vòng vo nên nói thẳng:

“Lục di nương, phụ thân ta q/u/a d/o/i đã lâu, ta tự thấy bản thân đối đãi với ngươi và Tước Nhi không tệ.

Vậy tại sao người lại nỡ làm vậy với ta?”

“Bởi vì... ta không cam tâm.”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận