Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HẢI ĐƯỜNG RỰC NỞ

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:49:58
Cho nên, tỷ đã chọn ngày lành tháng tốt, chuẩn bị gả ngươi vào Lý gia. Sau này ngươi với Lý Thị lang phải hòa thuận vui vẻ, kính trọng lẫn nhau đấy nhé.”

Nghe ta nói vậy, Hứa Tước Minh còn chưa kịp phản ứng thì Lục di nương đột nhiên bừng tỉnh khỏi hôn mê, gào thét xông về phía ta nhưng lại bị đám gia nhân giữ chặt, không nhúc nhích được.

“Hứa Đường Hoa, sao ngươi lại ác độc đến vậy?

Không có phụ mẫu tác thành, không có bà mối dạm hỏi, chỉ vì vài lời đồn đã đem con gái ta không danh không phận gả vào Lý gia? Rốt cuộc ngươi muốn gì”

“Di nương nói vậy là sao? Muội muội và Lý Thị lang tình đầu ý hợp, di nương cũng biết rõ mà.

Trưởng lão trong tộc đều đã được chứng kiến tận mắt, sao có thể gọi là lời đồn?

Huống hồ, ta cũng là con gái của di nương mà. Muội muội đã về nhà người khác thì vẫn còn ta ở lại chăm sóc di nương.”

Ta chỉ cần nói mấy câu đã có thể khiến Lục Uyển Quân cứng họng, chỉ có thể nghiến răng trừng mắt nhìn ta đầy oán hận.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=6]


Di nương ơi, ngươi oán ta… còn sớm quá đấy.

Sao ta có thể để hai người “hữu tình” bọn họ thành đôi viên mãn dễ dàng như vậy được?

Sau đó, ta lấy cớ chuẩn bị hôn sự để giam lỏng Hứa Tước Minh trong phủ, thậm chí ta còn phái người thân tín canh giữ suốt ngày đêm.

Nàng ta chỉ có thể ở trong phủ trời không thấu, đất không hay, ngày nào cũng ngồi trước gương nguyền rủa ta.

Còn ta thì vẫn như thường lệ, cứ cách vài ngày lại đến phủ Khánh Quốc công đánh cờ, trò chuyện một chút, cũng coi như là một thú vui của bản thân.

Chỉ có điều, từ sau lần ăn liền năm đĩa bánh ngó sen một lúc, Thẩm Tu Viễn vẫn luôn tránh mặt ta, chẳng thấy mặt mũi đâu cả.

“Tiểu Công gia đâu rồi? Dạo này cũng chẳng thấy hắn luyện k/i/e/m nữa.”

“A, nó à? Không biết hôm trước ra ngoài ăn nhầm thứ gì, về nhà lập tức đổ b/ệ/n/h, nằm rên rỉ trên giường suốt nửa tháng rồi.”

Ờm...

Ta nghe xong, cảm thấy hơi chột dạ, cúi đầu không dám nói gì.

Sau khi về phủ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ta vẫn sai người mang ít thuốc tiêu thực sang.

Không lâu sau, Thẩm Tu Viễn cũng gửi quà đáp lễ, là một cây trâm gỗ được khắc hình đóa sen.

Ta cài lên thử, thật sự cảm thấy rất hợp nên giữ lại dùng luôn.

5

“Đường Hoa, ngươi làm loạn đủ chưa?”

Chuyện ta chuẩn bị gả Hứa Tước Minh vào Lý gia nhanh chóng truyền tới tai Lý Tầm Anh.

Ban đầu hắn không thèm để tâm nhưng sau khi biết phủ Tướng quân không định đưa một đồng sính lễ nào mà chỉ đơn giản là muốn ném thẳng người sang để sỉ nhục hắn thì hắn liền vội vàng đến hỏi tội.

“Đúng là ta và Tước Nhi tình cảm sâu đậm nên mới không kìm lòng được, nhưng đó cũng là vì ngươi chính chiến suốt ba năm không về, trong lòng ta cảm thấy vô cùng cô đơn nên…”

“Các người tư thông là vào năm thứ mấy kể từ khi ta xuất chinh?”

Một câu hỏi của ta khiến kẻ vừa nói thao thao bất tuyệt kia lập tức câm như hến.

“Lý Tầm Anh, trước kia sao ta không nhìn ra ngươi lại là kẻ nực cười đến thế?
Chính ngươi làm chuyện phụ bạc mà còn muốn đổ hết tội lỗi lên đầu người khác?”

Nói xong, ta nhanh chóng xoay người chuẩn bị tiễn khách.

Ai ngờ hắn lại mặt dày không chịu đi rồi ấp a ấp úng nói ra mục đích thật sự.

Hắn nói hiện giờ trên triều, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Thái tử đang ngày càng căng thẳng, Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử đấu đá không ngừng.

Hắn đã sớm đứng về phe Bát Hoàng tử, lần này tới đây chính là làm thuyết khách, muốn ta cũng đầu quân cho tên Hoàng tử ngu xuẩn đó, làm bàn đạp cho hắn tiến thân trong chốn quan trường.

Nằm mơ đi đồ ngu ngốc.

Ta thầm r/ủ/a một câu trong lòng nhưng suy cho cùng thì đây cũng là cơ hội tốt khó gặp nên ngoài mặt ta vẫn tỏ ra đã bị hắn thuyết phục, tỏ vẻ hào hứng muốn đầu quân cho Bát Hoàng tử tung hoành ngang dọc, thậm chí còn gật đầu tỏ vẻ đồng tình với hắn.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận