Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HẢI ĐƯỜNG RỰC NỞ

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:48:31
"Tỷ tỷ, tỷ rời Ngọc Môn Quan một lần đi là đi liền ba năm, Lý lang nhớ tỷ đến mức ngày ngày tới phủ.

Muội chẳng đành lòng thấy lang quân cô đơn nên mới đến an ủi chàng."

Hay cho một câu "chẳng đành lòng". Khi nàng ta nói còn cố ý để lộ những dấu đỏ mờ trên cổ như đang khoe khoang chiến tích, khiến ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Lý Tầm Anh nhẹ nhàng ôm lấy mỹ nhân, khẽ vỗ mu bàn tay nàng ta, dường như đang ra hiệu nàng ta không cần sợ:

"Đường Hoa, trong khoảng thời gian ngươi rời đi, may mà có Tước Nhi chăm sóc ta.

Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ để ngươi và nàng ấy cùng gả vào Lý gia, tỷ muội đồng lòng, cùng hầu chung một lang quân."

"Ha."

Ta giận quá hóa cười, từ trên cao lạnh lùng nhìn nam nhân vô cùng xa lạ trước mặt.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=3]


Lời thề trước ngày ra trận vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà giờ đây tất cả chỉ là giấc mộng đã vỡ tan thành từng mảnh.

"Lý Tầm Anh, ngươi là cái thá gì mà dám đứng trước bản Tướng quân ra điều kiện?"

Bị ta sỉ nhục trước mặt bao người, sắc mặt Lý Tầm Anh trở nên vô cùng khó coi.

Hắn hắng giọng, vừa nhìn ta vừa cố gắng tỏ ra ngạo mạn:

"Sao? Ngươi tưởng bản thân lập được vài cái chiến công là oai lắm ư? Dù gì thì ngươi cũng chỉ là một nữ nhân.

Ngoài ta ra, cả Kinh thành này còn ai chịu cưới một nữ tướng chỉ biết c/h/e/m g/i/e/c như ngươi?

Ta biết ngươi cũng cảm thấy ấm ức, ngươi cố gắng nhẫn nhịn một chút, tỷ muội chúng sống hòa thuận, ngươi sẽ mãi mãi là chính thê của ta."

"Nực cười."

Ta đứng dậy, siết nhặt kim bài miễn tử trong tay.

Ngày trước vì sợ hắn cảm thấy bất an, ta đã khẩn cầu thánh ân ban cho thứ này.

Giờ nghĩ lại, thật sự đúng là một tấm chân tình lại đem cho chó ăn.

"Thứ này là ta vì ngươi mà cầu. Nhưng nay xem ra… chẳng cần nữa."

"Khoan đã, ngươi…"

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, ta đã rút trường k/i/e/m bên hông ra, thẳng tay c/h/e/m kim bài thành hai mảnh.

"Xin lỗi, bản Tướng quân tung hoành nơi sa trường, chinh chiến thiên hạ bao năm nay, chỉ là không thể học được hai chữ 'nhẫn nhịn'.

Nếu ngươi đã thích cảnh tỷ muội cùng hầu một lang quân như vậy…

Vậy thì, ngươi xuống âm phủ mà hầu đi!"

3

Từ ngày hôm đó trở đi, ta nhốt Hứa Tước Minh trong phòng, không cho nàng ta bước ra ngoài dù chỉ nửa bước.

Toàn bộ gia nhân trong phủ có liên quan đến chuyện này đều bị ta sai người bán đi làm khổ sai, những kẻ biết mà không báo cũng bị ta đuổi sạch ra khỏi phủ Tướng quân.

Trong Kinh thành, mọi người bàn tán đủ điều nhưng phần lớn đều chửi rủa đôi cẩu nam nữ tư thông dơ bẩn kia.

Vì chẳng muốn ở cùng mẹ con bọn họ dưới một mái nhà nên cứ cách ba ngày ta lại đến phủ Khánh Quốc công dạy võ cho tiểu Công gia Thẩm Tu Viễn.

Chỉ tiếc, đứa nhỏ này thật sự không phải người có năng khiếu học võ.

Cậu đã mười sáu tuổi rồi mà ngay cả đứng tấn cũng không vững.

Hồi ta bằng tuổi cậu đã có thể xách đ/a/o c/h/e/m giết bọn Man tộc chạy tan tác khắp chiến trường rồi.

Khánh Quốc công cảm thấy đau lòng khi biết chuyện ta gặp phải, nói ta không thể dễ dàng bỏ qua cho Lý Tầm Anh:

“Hứa Tướng quân, ngươi n/u/o/t trôi cơn giận này thật sao?”

“Dĩ nhiên là không thể.”

“Những kẻ nam nhân phụ bạc như thế, nếu là ta… ta thà một đ/a/o c/h/e/m hết rồi vác k/i/e/m ngao du thiên hạ còn hơn là nhẫn nhịn chịu nhục nơi triều đình!”

Lão Công gia giận đến nỗi râu tóc dựng hết cả lên, ông ấy nhìn sang tiểu Công gia đang múa k/i/e/m như đùa khỉ ở đằng xa, sắc mặt càng trở nên xanh mét.

Ta chỉ khẽ cười rồi uống một ngụm trà.

Tất nhiên là không thể bỏ qua.

Lý Tầm Anh, Hứa Tước Minh và cả di nương Lục Uyển Quân, ta sẽ không tha cho bất kỳ một người nào.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận