Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HẢI ĐƯỜNG RỰC NỞ

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:52:38
Giờ ngay cả nương cũng bị tỷ đoạt mất.

Tỷ nói xem… dựa vào đâu? Chỉ vì tỷ là đích nữ còn ta là thứ nữ sao?”

Khi Hứa Tước Minh điên cuồng nói những lời này, vẻ mặt nàng ta chẳng có chút gì giống Lục di nương nhưng ánh mắt và cảm xúc của nàng ta lại khiến ta nhớ đến Lục di nương trước khi chết.

Ký ức như thủy triều ào ạt ùa về, nhấn chìm ta trong vô số chuyện cũ giữa ba chúng ta.

Từ khi nào… mọi thứ biến thành như thế này?

Ta không biết.

Cũng chẳng muốn nghĩ thêm.

“Sự khác biệt giữa chúng ta chưa từng là đích hay thứ.

Tuy ta không thân thiết với mẹ con ngươi, nhưng bao năm qua chưa từng để ngươi phải chịu cảnh thiếu thốn ăn mặc và sinh hoạt. Tuy lang quân ta chọn cho ngươi có xuất thân hàn vi nhưng hắn chăm chỉ cần cù, nay đã đỗ Bảng nhãn.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=11]


Nếu ngươi chịu buông bỏ những chấp niệm trong lòng, đừng dây dưa với kẻ bên cạnh ngươi đây thì nay đã có thể gả đi một cách vẻ vang rồi.”

“Vậy sao, tỷ tỷ… Xem ra, cuối cùng… tỷ lại đúng rồi.”

Hứa Tước Minh nói xong, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo rồi lao tới c/ắ/n c/h/ặ/t vào cổ Lý Tầm Anh.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người trong phòng đều hít một hơi lạnh.

Nàng ta sống chết không chịu nhả ra.

Lý Tầm Anh gào lên thảm thiết, vùng vẫy trong d/a/u d/o/n, mãi mới đẩy được nàng ta ra.

Sau đó, hắn không quan tâm đến vết thương, tức giận đến cực điểm, lập tức xô mạnh nàng ta ngã nhào.

Đầu Hứa Tước Minh đập mạnh vào mép bàn rồi rũ xuống như một đoá hoa dập nát.

“Không! Là… là ả d/u d/o ta…

Đường Hoa, ngươi… ngươi cứu ta… cứu ta…”

Ta nhìn Lý Tầm Anh đang cố gắng nói từng câu từng chữ một cách đứt quãng.

Chỉ thấy… tất cả chuyện xưa đều như mây khói thoảng qua.

Ta không nói lời nào, rút k/i/e/m ra rồi kết thúc sinh mệnh của hắn.

Sau đó, ta khẽ thở dài, bước khỏi gian phòng ấy, không ngoảnh lại.

9

Cuối cùng, ta vẫn quyết định chôn Hứa Tước Minh và Lục Uyển Quân cùng một chỗ.

Sau khi Thái tử được sắc phong, ta giải tán tất cả gia nhân phủ Tướng quân, chỉ giữ lại một mình Hồng Ngọc, sau đó từ quan rồi từ biệt Khánh Quốc công, chuẩn bị lên đường ngao du thiên hạ, ngắm nhìn phong cảnh thế gian.

Trước khi đi, ta đã đến thăm mẹ con Lục di nương một chuyến.

Nay mọi chuyện đều đã lắng xuống, ngẫm lại, tuy các nàng đáng hận nhưng cũng không khỏi khiến người ta thương xót.

Ta đ/ố/t ít tiền vàng giấy cho họ, nguyện kiếp sau các nàng không còn bị bó buộc nơi chốn gò bó này, không còn phải sống cả đời vì nam nhân và gia đình.

Lễ tế xong xuôi, ta đứng dậy định rời đi thì thấy một vị quý nhân vận cẩm y hoa phục đứng chờ cách đó không xa.

Ta ra hiệu cho Hồng Ngọc đừng đi theo rồi chậm rãi bước đến gần người ấy.

Cậu thấy ta, khẽ nở một nụ cười:

"Lâu rồi không gặp, sư phụ.”

"Lâu rồi không gặp, Thẩm Tu Viễn. Không đúng, nay phải gọi ngươi là Thái tử điện hạ mới phải.”

"Sư phụ chớ trêu ta nữa.”

Thẩm Tu Viễn vội vàng đỡ ta dậy, ta giả vờ hành lễ nhưng cậu lại ngượng ngùng gãi đầu, nở một nụ cười lúng túng.

"Bây giờ người nên tự xưng là "Cô", làm Thái tử rồi thì phải có dáng vẻ của Thái tử, về sau đừng có học k/i/e/m liều lĩnh như trước nữa.”

"Sư phụ, ta có chuyện muốn hỏi.”

"Ngươi cứ nói.”

Thấy ta gật đầu, cậu liền nghiêm túc hắng giọng rồi chậm rãi hỏi:

"Sư phụ biết thân phận thật sự của ta từ khi nào?”

"Khánh Quốc công là cấp trên của ta trước kia, học trò mà người dạy không nổi, lẽ nào ta lại dạy được? K/i/e/m phổ ông ấy đưa cho ta và đưa cho ngươi là hai bản khác nhau, bên trong có một lớp giấy ghi rõ chân tướng cái c/h/e/c của phụ thân ta và cả thân thế của ngươi.”

"Năm đó, phụ thân ta mạo hiểm cứu ngươi ra khỏi hoàng cung nhưng lại bị Hoàng hậu để mắt đến, sau đó bị kẻ gian h/a/m h/a/i nơi sa trường. Thân là con, ta đương nhiên phải báo thù cho ông ấy, cũng phải tận trung vì ông.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận