Ta khẽ cười nhìn hắn, hỏi: “Ngươi có chỗ nào để ở chưa?”
Hắn lập tức đáp chưa.
Ta càng cười rạng rỡ hơn: “Vậy… ngươi có muốn về phủ Tướng quân không?”
Hắn gật đầu ngay lập tức, không hề có chút do dự.
Sau đó, ta thẳng tay ném hắn vào căn phòng đang giam Hứa Tước Minh.
Thỏ c/h/e/c thì chó bị l/à/m t/h/ị/t, chim bay hết thì cung bị cất.
Ta là người thân cận bên Ngũ Hoàng tử, nếu ta muốn g/i/e/c một kẻ phản bội như hắn, ai lại ngăn cản cơ chứ?
Huống chi… một kẻ vì cầu sống mà phản bội chủ nhân, lại biết nhiều bí mật như vậy thì cũng chẳng ai dám giữ lại.
Sau khi nhận ra ý định của ta, Lý Tầm Anh lập tức trở mặt, ngày ngày c/h/ử/i r/ủ/a ta, nói mình là đại công thần, nói nếu ta làm vậy thì sớm muộn cũng sẽ phải nhận quả báo.
Sau đó, thấy chẳng ai đến cứu mình, hắn lại cảm thấy hoảng sợ, bắt đầu cầu xin ta thả hắn ra.
Cùng lúc ấy, Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử vì tranh giành ngôi vị Thái tử mà hãm hại Hoàng tử, sự việc bị điều tra. Một bí mật trong hậu cung từ nhiều năm trước cũng theo đó mà lộ ra.
Hóa ra, năm xưa sủng phi Cố thị từng hạ sinh một Hoàng tử.
Nhưng bà ấy lại bị kẻ gian h/a/m h/a/i, đánh tráo đứa bé bằng x/a/c con chồn con m/a/u me bê bết.
Khi ấy, Hoàng đế vô cùng giận dữ, cho rằng đó là điềm xấu, lập tức hạ lệnh đày Cố thị vào lãnh cung.
Chẳng bao lâu sau, bà ấy uất ức mà c/h/e/c.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=10]
Nhưng đứa bé ấy… lại mệnh lớn phúc dày, được một người huynh trưởng cứu đi rồi âm thầm nuôi nấng cho tới tận bây giờ. Nay cậu đã trở thành một nam nhân văn võ song toàn, khí độ hơn người.
Hoàng đế nghe chuyện, phẫn nộ đến cực điểm.
Sau khi nghiệm huyết nhận thân, ông ấy cảm thấy vô cùng áy náy với Cố thị, lấp tức hạ lệnh xử hết những kẻ liên quan đến vụ việc năm xưa và lập vị Hoàng tử kia làm Thái tử.
8
Phải đến khi tin tức kia truyền tới tai Lý Tầm Anh, hắn mới hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.
Hắn run rẩy chỉ về phía ta, miệng lắp bắp không ngừng:
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
Thấy hắn hoảng loạn, ta cũng chẳng vội, chỉ phất tay sai người dẫn Hứa Tước Minh đến.
“Ngươi… ngươi là người của Thái tử?! Ngươi đã biết hết mọi chuyện ngay từ đầu! Ngươi giả vờ đầu quân cho Ngũ Hoàng tử rồi âm thầm tố cáo Bát Hoàng tử. Sau đó, ngươi l/ợ/i d/u/n/g ta, một kẻ không danh không phận làm một quân cờ để khuấy đục nước lên, khiến ai cũng phải bơi giữa vũng bùn hỗn loạn!”
“Ừm.” Ta gật đầu, nhấp ngụm trà, nhìn hắn từ trên cao như đang xem một trò hề: “Cuối cùng đến lúc sắp c/h/e/c thì ngươi cũng khôn ra được một lần.”
Hắn run rẩy quỳ rạp dưới đất. So với hắn thì Hứa Tước Minh bên cạnh lại tỏ ra vô cùng bình thản, hai mắt vô hồn như đã nhìn thấu cõi đời.
“Muội muội à… Tình lang của muội ở đây, sao muội chẳng nói với hắn một câu?”
“Nếu ta nói, tỷ sẽ tha cho ta sao?”
“Không.”
Ta không vòng vo, thẳng thắn trả lời.
“Hứa Tước Minh, nếu ngươi và nương ngươi không mưu sát ta thì ta vốn chỉ định đưa hai người đến biệt viện ngoài thành để tự sinh tự diệt. Nhưng bây giờ, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Nghe vậy, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn ta rồi lại nhìn sang Lý Tầm Anh vẫn đang quỳ dưới đất, run như cầy sấy.
Trong mắt nàng ta thoáng hiện một tia u ám khó đoán.
“Tỷ tỷ, tỷ có biết ta ghen tị với tỷ đến mức nào không?
Từ nhỏ phụ thân đã chỉ dạy tỷ luyện võ, chẳng thèm để ý đến ta. Ai ai cũng chỉ để ý đến tỷ, ta mãi mãi chỉ là cái bóng bị lãng quên.
Cho nên khi Lý lang thổ lộ với ta, ta đã vô cùng mừng rỡ. Ta cứ nghĩ cuối cùng bản thân cũng cướp được thứ thuộc về tỷ rồi.
Nhưng tại sao, tại sao đến cuối cùng… ta vẫn chẳng đoạt được gì?
Tỷ vẫn có tất cả, còn ta vẫn chẳng có gì.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận