6
Diêu Tử Khanh không tin, nhất quyết đòi trở về. Tiểu Hạo Tử không còn cách nào khác, đành đưa Diêu Tử Khanh quay lại kinh thành.
Khi đến kinh thành thì đã là rạng sáng ngày thứ hai.
Xuống xe ngựa, ta chạy một mạch vào phủ đại giám, lục soát từng gian phòng để tìm kiếm bóng dáng của Tô Hạc Chi. Cuối cùng, ta tìm được hắn trong gian phòng của bọn ta, ta lao đến ôm lấy Tô Hạc Chi: “May quá, vẫn còn kịp, may mà chàng không sao.”
Tô Hạc Chi đẩy ta ra, thấy ta khóc thì nhất thời luống cuống tay chân, vụng về lau nước mắt cho ta: “Sao phu nhân lại quay về, chẳng phải đã nói sẽ đợi ta ở Hàng Châu sao?”
Ta kìm nén tiếng khóc: “Tô Hạc Chi, chúng ta đi đi, chúng ta rời khỏi nơi này, quyền lực và phú quý, chúng ta đều không cần.”
Tô Hạc Chi khẽ ôm ta vào lòng: “Nha đầu ngốc, ta không thể đi được, hiện tại điều duy nhất ta có thể làm chính là bảo vệ nàng. Sáng mai nàng hãy đi đi, đi đến Hàng Châu.”
Ta cắn môi, chậm rãi thốt ra suy nghĩ trong lòng: “Phu quân… Chàng chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao?”
Tô Hạc Chi ngước mắt: “Khanh Khanh, đây là giang sơn của Từ gia, ta chưa từng muốn nhúng tay vào.”
“Năm đó khi lâm chung, tiên đế đã ủy thác, ngài ấy nói với ta rằng triều cục phức tạp, hy vọng ta sẽ giúp ấu đế giữ vững giang sơn.” Tô Hạc Chi buông ta ra: “Ta xuất thân là thái giám, chỉ khi nắm trong tay quyền thế tuyệt đối, thủ đoạn ngoan độc thì mới có thể giúp ấu đế giữ vững giang sơn này, mới có thể trấn áp những kẻ có mưu đồ bất chính. Chỉ cần có ta ở đây, bọn họ chỉ có thể thu lại dã tâm.”
“Nhưng nhược điểm chính là khi ấu đế tự mình nhiếp chính, đó cũng là lúc ta về với đất trời.”
“Dù ta chưa từng có ý định đổi chủ giang sơn.”
Ta không ngờ Tô Hạc Chi với thủ đoạn âm độc tàn nhẫn lại có một lòng trung thành như vậy. Nghĩ đến đây, ta nhất thời không biết nên khuyên nhủ hắn thế nào. Cả hai đều trầm mặc. Trời dần sáng, phía xa đã bừng lên màu trắng bạc.
Ta nhìn về phía Tô Hạc Chi: “Phu quân, coi như là vì ta, chàng nhất định phải sống sót, có được không?”
Tô Hạc Chi không đáp, chỉ cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-tan-nuong-cua-ai-thai-giam&chuong=6]
Mặt trời dần lên, hắn kiên quyết muốn tiễn ta đi, ta nước mắt lưng tròng nắm lấy tay hắn: “Ta vẫn chưa giải được độc của chàng, chàng không thể chết, chàng còn phải cùng ta ngắm hoa đăng, ta sẽ đợi chàng ở Hàng Châu, chàng nhất định phải đến.”
Tô Hạc Chi hơi nhíu mày, trong mắt hiện rõ vẻ giằng co, ta biết hắn không muốn tùy tiện đồng ý hứa hẹn với ta, huống hồ là trong cục diện hiện tại.
Cuối cùng Tô Hạc Chi vẫn mềm lòng: “Được, ta nhất định sẽ đến.”
Ta trẻ con đòi móc ngoéo: “Tuyệt đối không nuốt lời?”
Tô Hạc Chi ngoéo ngón út với ta: “Tuyệt đối không nuốt lời.”
Đến Hàng Châu, ta ngày ngày nghiên cứu y thuật, chỉ mong một ngày nào đó có thể giải hết độc trong người Tô Hạc Chi. Thế nhưng, ta không ngờ lần nữa nghe tin tức về hắn lại là tin hắn bị bắt giữ và chờ ngày xử trảm, ta nhất thời đứng ngồi không yên, lại kéo Tiểu Hạo Tử quay về kinh thành, dự định cứu hắn ra ngoài.
Quay lại kinh thành, bọn ta phải tốn một khoản tiền lớn mới vào được đại lao, khi nhìn thấy hắn, hắn đã gầy đến mức suýt nữa ta không nhận ra, hai bên mặt hóp lại rất nhiều, trên người đầy những vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ. Ta tiến tới ôm lấy hắn, rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với hắn nhưng đến khi gặp hắn, ta lại chẳng thể thốt ra một lời.
“Tô Hạc Chi, ta đưa chàng ra ngoài.” Ta nghẹn ngào nói.
Nhưng hắn lại lắc đầu từ chối: “Khanh Khanh, ta không thể đi được, ta biết nửa năm nay nàng đã rất vất vả, vẫn luôn lo toan vì ta.”
Ta cúi đầu thút thít, không biết nên nói gì.
“Khanh Khanh, nghe nói bây giờ nàng đã giỏi y thuật rồi, nàng có thể giúp ta một việc không?”
Ta cứ ngỡ hắn muốn ta giúp hắn trị thương, nào ngờ điều hắn muốn lại là chính tay ta giết hắn, hắn nói hắn không muốn bị chém đầu, muốn ra đi một cách có thể diện hơn. Nước mắt ta rơi đầy mặt, Tô Hạc Chi lấy ra chiếc khăn lụa mà ta đã làm cho hắn, lau đi những giọt nước mắt cứ rơi không ngừng của ta. Ta muốn từ chối nhưng khi thấy trong mắt hắn ngập tràn đau thương, ta lại mềm lòng, ta nghĩ, nếu để hắn ra đi một cách có thể diện hơn, do chính ta ra tay thì có lẽ ta vẫn còn cơ hội cứu hắn.
Lần thứ hai đến gặp hắn, ta mang đến cho hắn thuốc giả chết mà tổ phụ để lại khi còn sống, ta đưa thuốc cho hắn nhưng không nói cho hắn biết đó là thuốc giả chết, ta hiểu nếu biết thì hắn sẽ tuyệt đối không uống, bởi một người đã nhất quyết muốn chết thì làm sao lại mong mình được sống cơ chứ.
Nhưng ta không ngờ điều hắn cần không phải là độc dược, mà là trâm cài tóc trên đầu ta, hắn dùng chính cây trâm cài tóc mà hắn từng tặng ta để cắt cổ mình. Tô Hạc Chi mỉm cười ngã vào lòng ta, ta điên cuồng muốn đỡ lấy hắn, cố gắng cầm máu cho hắn nhưng không sao ngăn lại được.
“Khanh Khanh, có thể chết dưới tay nàng đã là kết cục tốt nhất đời ta rồi.”
“Khanh Khanh, quay về Hàng Châu đi, đừng ở lại kinh thành nữa.”
“Khanh Khanh, hãy quên ta mà sống thật tốt.”
Ta khóc không thành tiếng, tại sao lại thành ra thế này, tại sao ta vẫn không thể cứu được chàng. Tô Hạc Chi chết rồi, chết trong vòng tay ta. Khi rời khỏi đại lao, ta mang theo cây trâm cài tóc đã lấy mạng hắn cùng với một lọn tóc dài của hắn. Ta thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn hắn.
Ta ngơ ngác về đến Hàng Châu, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Hạo Tử ngồi dưới đất.
Thấy ta trở về, hắn ta đỏ mắt hỏi: “Lúc ra đi sư phụ có đau đớn không?”
“Rất nhanh, không đau đớn.”
Ta ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hạo Tử, hỏi: “Có phải chàng ấy đã sớm tính toán mọi việc cho chúng ta rồi không?”
Tiểu Hạo Tử cười khổ: “Lúc sư nương đang lên kế hoạch cứu sư phụ, sư phụ đã biết hết cả rồi nhưng mà sư phụ không cho ta nói với sư nương.”
Ta thì thầm: “Rõ ràng chàng ấy có thể thoát ra mà.”
“Chỉ là sư phụ không muốn sau này sư nương phải sống trong cảnh trốn chui trốn nhủi thôi.” Tiểu Hạo Tử ra vẻ nhẹ nhõm mà thở phào một hơi: “Sư phụ có để lại cho sư nương một món đồ, ta đã đặt trong phòng sư nương rồi.”
Ta điên cuồng chạy về phòng, trên bàn có một chiếc hộp gỗ, bên trong là một phong thư, ta mở phong thư ra.
“Khanh Khanh, thê tử của ta
Đừng khóc, ta biết lần này là ta khiến nàng đau lòng, là lỗi của ta. Ngay từ khoảnh khắc trở thành đại giám, nắm giữ quyền lực trong tay, ta đã biết ngày mà ấu đế tự mình nhiếp chính cũng là ngày ta phải chết, đây là điều không thể tránh khỏi.
Dù ta chưa bao giờ có lòng phản loạn nhưng để củng cố hoàng quyền, ngài ấy vẫn sẽ lấy mạng ta, cho nên đây là số mệnh của ta, nàng đừng đau lòng nữa.
Quãng thời gian được ở bên nàng là quãng thời gian vui sướng nhất đời ta, cảm ơn nàng đã vì ta mà làm biết bao nhiêu việc, tất cả cứ như một niềm vui mà ta vô tình trộm được vậy. Nàng và Tiểu Hạo Tử là hai người mà ta nhớ thương nhất, nàng cũng đừng trách hắn ta không nghe lời nàng, cũng đừng trách hắn ta giấu nàng nhiều chuyện, hết thảy đều là ý của ta. Sau này hắn ta sẽ đi theo bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng, những chuyện mà nàng không thể giải quyết được thì đều có thể bàn bạc với hắn ta. Mong rằng sau này nàng có thể sống một cuộc đời mà mình muốn, gặp được người tốt. Trong hộp gỗ có rất nhiều ngân phiếu và khế ước nhà đất, dùng cho cuộc sống về sau của hai người.
––––– Tuyệt bút của Tô Hạc Chi.”
Từ đó, ta và Tiểu Hạo Tử cùng ở lại Hàng Châu, Tiểu Hạo Tử cũng đổi tên thành Tô Hạo. Bọn ta mở một y quán trong thành Hàng Châu, y quán làm ăn khá khẩm, Tô Hạo cũng tình nguyện học y thuật.
Mười năm sau cứ thế trôi qua.
Năm thứ mười hai sau khi chàng rời đi, Tô Hạo lâm bệnh nặng, chữa mãi không khỏi, rồi cũng qua đời, thế gian này chỉ còn lại một mình ta. Sau khi lo liệu hậu sự cho Tô Hạo, ta giao y quán lại cho một tiểu đồ đệ, hắn ta rất có thiên phú về y thuật, hắn ta vốn là đồ đệ duy nhất mà Tô Hạo nhận, nói ra cũng thật buồn cười, rõ ràng là đồ đệ của Tô Hạo nhưng lại do ta dạy dỗ. Sau khi giao y quán cho hắn ta, ta trở về sống ở căn nhà mà năm đó chàng đã mua ở Hàng Châu.
Lại thêm một năm nữa trôi qua, khi đến hội đèn lồng Nguyên tiêu, ta lại ngã bệnh, Tô Hạc Chi, chàng nói xem, có phải ta sắp được gặp chàng rồi không!
(Toàn văn hoàn)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận