Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng sinh: Tân nương của Đại thái giám

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-08-26 23:28:04
5
Không hiểu sao ta lại ngồi bên cửa sổ rồi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại, nến trong phòng đã được thắp sáng, ta hỏi nha hoàn thì mới biết Tô Hạc Chi vẫn chưa về, chẳng rõ hôm nay bận việc gì. Ta đứng dậy, đi đến dưới hiên ngồi xuống, ngắm đàn cá chép trong hồ cùng vầng trăng tròn treo trên không trung, chợt ta nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân khe khẽ, ta đoán nhất định là Tô Hạc Chi.
“Ăn mặc mỏng manh thế này, không sợ bị cảm lạnh sao.” Là giọng của Tô Hạc Chi.
Ta biết ngay là hắn mà, ta quay đầu cười nhẹ với hắn: “Vừa mới ra ngoài một lát, chưa thấy lạnh lắm.”
Hắn nắm tay kéo ta vào phòng: “Đã dùng bữa chưa?”
“Chưa.” Ta đáp.
“Sao muộn vậy rồi còn chưa ăn?” Hắn khẽ siết lấy tay ta.
Ta nhìn vào mắt hắn: “Đợi chàng về rồi cùng ăn.”
Tiểu Hạo Tử mang khay thức ăn đến, bày hết tất cả lên bàn rồi mới rời đi, Tô Hạc Chi cứ nhìn ta chăm chú, khiến ta có hơi không được tự nhiên, thấy trên bàn có bánh Trung thu, ta lấy một cái đưa cho Tô Hạc Chi: “Ăn bánh Trung thu không?”
Khi nhận lấy bánh Trung thu, đầu ngón tay hắn nhẹ lướt qua tay ta. Hắn thoáng dừng lại một chút, ngắn ngủi đến mức tựa như là ảo giác của ta.
Tô Hạc Chi cắn một miếng, lông mày lập tức nhíu lại.
Biểu cảm này nằm trong dự liệu của ta.
Thứ ta đưa cho hắn là bánh Trung thu nhân thịt, người vốn ưa ngọt như hắn làm sao có thể nuốt nổi bánh Trung thu mặn! Nhìn dáng vẻ khó nói nên lời của hắn, ta không khỏi bật cười. Đây là lần đầu tiên Tô Hạc Chi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc trước mặt ta. Tô Hạc Chi ngẩn người trong chốc lát, rồi hiểu ngay là ta cố ý trêu đùa. Nào ngờ hắn không nổi giận, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, ý cười trong mắt lan đến tận đáy.
Tô Hạc Chi như thế này khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn thường ngày đôi chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-tan-nuong-cua-ai-thai-giam&chuong=5]

Đang cười, ta đột nhiên chạm phải ánh mắt hắn––– Một ánh mắt có thể khiến người ta chết chìm trong đó, ta lập tức như bị sét đánh trúng. Ta không dám nhìn hắn nữa, cúi đầu nghịch chiếc khăn trong tay.
“Ăn cơm đi, đồ ăn nguội mất.” Ta cúi đầu, khẽ gẩy cơm trong bát.
Sau khi ăn xong, bọn ta im lặng, không biết nên nói gì, ta liền dứt khoát tẩy trang rửa mặt rồi chui vào trong chăn, không biết là do ta nghĩ nhiều hay quả thật là vậy. Nhưng ta luôn cảm thấy gần đây Tô Hạc Chi càng lúc càng kỳ lạ, thái độ hắn dành cho ta thay đổi quá lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui rồi ngủ thiếp đi, khi ta tỉnh giấc thì trời vừa tờ mờ sáng, Tô Hạc Chi bên cạnh vẫn chưa dậy nhưng lại ôm chặt ta vào lòng.
Từng ngày một trôi qua, thoáng chốc đã sang đầu đông, dường như Tô Hạc Chi ngày càng bận rộn hơn trước. Ta nhàn rỗi không có việc gì làm, nghĩ đến chiếc khăn lụa mà Tô Hạc Chi hay dùng đã cũ, bèn nghĩ hay là thêu cho hắn một chiếc mới. Ta cầm kim lên rồi mới chợt nhớ ra, không biết Tô Hạc Chi thích hoa văn gì, nghĩ rằng trong tên hắn có chữ “Hạc”, thế thì thêu một con hạc trắng vậy.
Ta thêu chưa tới mấy ngày đã xong, định chờ lát nữa Tô Hạc Chi về sẽ đưa cho hắn.
Chẳng bao lâu, Tô Hạc Chi trở về từ trong gió tuyết, vừa vào nhà, hắn đã nắm tay ta kéo đến bên lò sưởi: “Phu nhân có muốn đi Giang Nam không, đi xem hội đèn lồng ở Giang Nam.”
Ta do dự nói: “Nhưng mà sắp đến cuối năm rồi, trong cung nhiều việc như vậy…”
Tô Hạc Chi cười nhẹ: “Không sao, vẫn có thời gian cùng phu nhân đi xem hoa đăng, vài ngày tới phu nhân thu xếp một chút rồi xuống Giang Nam đi, ta đã mua một căn nhà ở Hàng Châu, nàng cứ đến đó trước chờ ta, đợi ta làm xong việc sẽ đến tìm nàng, chúng ta cùng xem hội đèn lồng.” Tô Hạc Chi vuốt tóc ta, trấn an nói.
Ta ngẩn người một lúc rồi đồng ý.
Sau đó, ta đưa chiếc khăn lụa vừa thêu xong cho Tô Hạc Chi, Tô Hạc Chi nhận lấy, khẽ vuốt ve con hạc trắng ta thêu dưới góc khăn: “Đây là nàng tự tay thêu sao?”
Ta nhẹ gật đầu, Tô Hạc Chi đưa tay ôm ta vào lòng: “Ngoan, cứ chờ ta ở Hàng Châu.”
Nói rồi, hắn bế ta đặt lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán ta rồi chầm chậm di chuyển xuống dưới, bàn tay ta trượt xuống từ cổ hắn, cẩn thận thăm dò bên dưới…
Cảm nhận được cơ bắp Tô Hạc Chi căng cứng, sau đó, ta như phát hiện một bí mật động trời, trong mắt Tô Hạc Chi đã nhuốm một màu đỏ ngầu, lúc này dục vọng đã dâng đến đỉnh điểm: “Nếu phu nhân đã như vậy, ta đây chỉ có thể thỏa mãn phu nhân.”
Một đêm hoang đường, mây mưa chân chính…
Hai ngày sau, Tô Hạc Chi sắp xếp người hộ tống ta xuống Giang Nam, còn để Tiểu Hạo Tử lại cho ta, trên đường đi, ta cứ thấp thỏm không yên, luôn cảm thấy như sắp có chuyện gì xảy ra. Càng đến gần Hàng Châu, trong lòng ta càng bất an.
Khi nghỉ chân tại một trạm dịch cách Hàng Châu không xa, ta nghe thấy mấy người áp giải phạm nhân ở bên cạnh bàn luận về chuyện kinh thành: “Ngươi nói xem nếu Thánh thượng muốn giành lại quyền lực từ tay đại giám, thế thì đại giám kia còn có thể là đại giám sao?”
“Tân đế lên ngôi khi vừa mới bảy tuổi, đại giám đã giúp xử lý biết bao kẻ muốn kéo ấu đế xuống ngựa. Nay Thánh thượng sắp tự mình nhiếp chính, người đầu tiên mà ngài ấy muốn xử lý lại là đại giám đã phò tá ngài ấy lên ngôi và giúp ngài ấy giữ vững ngai vàng.”
“Chứ còn gì nữa, đây chẳng phải là chim bay hết thì cung tốt cất đi sao!”
“Có điều, một tên thái giám mà cần quyền lực lớn như vậy để làm gì, chi bằng sớm trao trả lại quyền lực, tránh cảnh chết thảm ngoài đầu đường.”
“…”
Nghe đến đây, Diêu Tử Khanh không thể ngồi yên được nữa, hoàng đế muốn giết Tô Hạc Chi, Tô Hạc Chi hoàn toàn không nghĩ đến việc sống sót rời khỏi kinh thành. Không được, nàng phải trở về, nàng phải trở về cứu Tô Hạc Chi, nàng không thể trơ mắt nhìn hắn chết. Nghĩ vậy, nàng lập tức đứng dậy lao ra ngoài. Chỉ mong sớm quay lại kinh thành, sớm gặp được Tô Hạc Chi, nàng còn rất nhiều điều chưa kịp nói với hắn.
Tiểu Hạo Tử thấy vậy thì hốt hoảng: “Sư nương, chờ ta một chút.”
Sau khi đuổi kịp Diêu Tử Khanh, hắn ta quỳ xuống: “Sư nương, đừng trở về, sư phụ đã dặn nhất định phải đưa ngài đến Hàng Châu, ngài ấy chắc chắn không sao đâu, ngài ấy sẽ nhanh chóng đến tìm ngài thôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận