Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng sinh: Tân nương của Đại thái giám

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-08-26 00:06:41
3
“Ồ… Nếu phụ thân đã nói là không cố ý, vậy thì đứng lên đi, muội… muội.” Ta thu tay lại, nói.
Tô Hạc Chi nắm lấy bàn tay ta vừa dùng để nâng mặt kế muội, rồi lấy khăn lụa ra lau tay cho ta: “Thôi, hôm nay là ngày phu nhân về thăm nhà, phu nhân bảo đứng lên thì đứng lên đi.”
Kế mẫu vội đi tới đỡ kế muội dậy.
“Chỉ là, bát cơm chưa chín kỹ này của phủ Thượng thư bản giám và phu nhân không ăn nữa, mong Thượng thư đại nhân đừng trách, thật sự nuốt không trôi.” Tô Hạc Chi nói tiếp.
Điều này lại khiến mọi người lần nữa hoảng sợ, chẳng phải vừa nói bỏ qua rồi sao, sao giờ lại không ăn cơm mà muốn đi.
Tô Hạc Chi không cho ai có thêm cơ hội nói câu gì, hắn kéo ta đứng dậy định rời đi, còn nói với phụ thân: “Tiệc hôm nay ở phủ Thượng thư, bản giám sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày khác nhất định sẽ đáp lại bằng đại lễ.”
Nói xong, hắn dứt khoát kéo ta rời khỏi phủ Thượng thư.
Bỏ lại đám người trong phủ Thượng thư đứng ngây ngốc tại chỗ, ý tứ của vị diêm vương sống này rõ ràng là chuyện vẫn chưa xong đâu.
Phụ thân vừa tức vừa sợ, lại tát kế muội một cái: “Nghiệt chướng, xem chuyện tốt mà ngươi làm đi, e là cả phủ Thượng thư này sắp bị ngươi hại chết rồi.”
Kế mẫu lập tức che chở cho kế muội: “Lão gia, giờ nói gì cũng vô ích, mau tranh thủ nghĩ cách đi.”
“Ta thì có cách gì chứ, đâu phải bà chưa từng nghe qua thủ đoạn của vị diêm vương sống đó.” Phụ thân đi tới đi lui.
Trong xe ngựa, Diêu Tử Khanh nghe thấy câu hỏi mang theo ý cười của Tô Hạc Chi: “Bình thường quan hệ giữa phu nhân và kế muội này rất tốt, sao hôm nay lại đột nhiên ra tay?”
Nghe vậy, Diêu Tử Khanh suýt nữa ngồi không vững. Trong câu nói này ngập tràn sự thăm dò, quả nhiên Tô Hạc Chi vẫn còn nghi ngờ!
“Chuyện nàng ta vừa làm trông giống như có quan hệ tốt với ta sao?”
Diêu Tử Khanh bĩu môi, ra vẻ tủi thân: “Ta đâu phải đồ ngốc, trước đây chỉ có một mình ta lẻ loi ở nhà, tuy ngoài mặt kế mẫu đối xử với ta như con ruột nhưng trong lòng bà ta nghĩ gì, người thông minh như đại giám sao lại không biết? Ví dụ như lễ vật hôm nay, chẳng phải là phủ Thượng thư muốn mượn danh nghĩa của ta để sỉ nhục phu quân sao. Nếu họ thật lòng xem ta như con ruột, tỷ tỷ ruột, thì sao lại làm thế? Trước đây vì ăn nhờ ở đậu nên ta không còn cách nào khác, giờ ta đã có phu quân làm chỗ dựa, ta còn sợ gì bà ta nữa?”
Nàng vừa chân thành thổ lộ, vừa lắc lắc vạt áo của Tô Hạc Chi, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu ngọt ngào: “Phu quân… Chàng sẽ không bỏ mặc ta đâu đúng không?”
Ánh mắt Tô Hạc Chi lướt qua khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của nàng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi khẽ mấp máy của nàng, đột nhiên mỉm cười: “Miệng của phu nhân cứ như được bôi mật vậy, khiến người ta nhịn không được muốn nếm thử một miếng.”
Những lời vừa nói thật tốt đẹp, Diêu Tử Khanh cũng không chắc liệu Tô Hạc Chi có tin hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-tan-nuong-cua-ai-thai-giam&chuong=3]

Dứt lời, Tô Hạc Chi kéo tay Diêu Tử Khanh, đặt lên lòng bàn tay nàng những nụ hôn vụn vặt, khiến lòng bàn tay Diêu Tử Khanh tê dại, rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân. Xe ngựa vững vàng dừng trước cổng phủ đại giám, tiểu thái giám theo hầu đứng bên ngoài gọi hai người xuống xe.
Diêu Tử Khanh tựa vào lòng Tô Hạc Chi, ra vẻ kiêu kỳ: “Phu quân phải luôn bảo vệ ta đấy, nếu sau này chàng phản bội, ta nhất định không tha cho chàng!”
Ở nơi hắn không nhìn thấy, đáy mắt nàng là tầng băng dày khó tan. Giọng nàng không nhỏ, thị vệ và tiểu thái giám bên ngoài đều nghe rõ mồn một.
Tiểu thái giám kia là đồ đệ của Tô Hạc Chi, tên là Tiểu Hạo Tử, nghe thấy lời này thì cười trêu: “Tình cảm của sư phụ và sư nương thật tốt!”
Tô Hạc Chi mỉm cười, lấy ra một quả bí nhỏ bằng vàng: “Nói không sai, bản giám thích nghe, thưởng.”
Diêu Tử Khanh thẹn thùng cười. Chính là như vậy, phải để tất cả mọi người đều nghĩ rằng nàng và Tô Hạc Chi tình cảm mặn nồng, thực chất nàng chỉ là dây tơ hồng phụ thuộc vào Tô Hạc Chi mà thôi! Tô Hạc Chi bất đắc dĩ xuống xe trước, sau đó đưa tay đỡ Diêu Tử Khanh xuống. Hai người sóng vai đi vào phủ, Diêu Tử Khanh trở về tiểu viện của mình, còn Tô Hạc Chi thì vào thư phòng xử lý công việc.
Trong thư phòng, đôi mắt đen như mực của Tô Hạc Chi mang theo chút hứng thú, cảm giác cùng nàng diễn mấy trò ân ái nhàm chán này cũng không tệ, thế nên hắn càng mong chờ bộ dạng của nàng khi không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Tô Hạc Chi bề bộn nhiều việc, bận đến mức cả ngày chẳng thấy bóng dáng, ta biết rõ hắn không phải một thái giám chưởng sự bình thường, trên người hắn có quá nhiều bí mật. Ta không hiểu chuyện của hắn, cũng không muốn hiểu, dù sao nếu hiểu càng nhiều thì ta càng nguy hiểm, ta vẫn hiểu đạo lý này.
Vì thế, mỗi ngày trong phủ, ngoài việc chờ hắn về cùng dùng bữa, ta chỉ phơi nắng trong viện, cho cá ăn dưới hiên hoặc ngồi bên cửa sổ đọc sách, tuy mỗi ngày chỉ cúi đầu làm việc của mình nhưng ta chưa từng quên những khổ đau mà mình đã chịu ở kiếp trước, lần này ta nhất định phải bắt bọn họ trả lại gấp trăm lần.
Hôm ấy, ta nhận được thư từ phủ Thượng thư gửi tới, trong thư viết: “Phụ thân định đưa kế muội vào cung làm hoàng phi, để bảo toàn địa vị của phủ Thượng thư và mang lại vinh quang cho cả phủ.”
Nghe nói tân đế vừa đăng cơ, chưa nắm nhiều thực quyền trong tay. Một phần quyền lực nằm trong tay thái hậu, một phần nằm trong tay vị đại giám Tô Hạc Chi này, hoàng đế sắp đến tuổi thành niên và sẽ tự mình nhiếp chính, mà đã muốn nhiếp chính thì chắc chắn sẽ thu hồi quyền lực, hoàng đế và thái hậu là mẫu tử ruột thịt, vậy người đầu tiên ngã xuống tất nhiên sẽ là Tô Hạc Chi.
Xem ra phụ thân muốn dùng cả hai nữ nhi để đổi lấy vinh quang cho phủ Thượng thư, gả ta cho Tô Hạc Chi để phòng khi sau này hoàng đế không lật đổ được Tô Hạc Chi, Tô Hạc Chi sẽ một tay che trời, nói ai là hoàng đế thì người đó chính là hoàng đế, mà khi ta đã gả cho Tô Hạc Chi, tất nhiên hắn sẽ bảo vệ phủ Thượng thư chu toàn, còn nếu hoàng đế lật đổ được Tô Hạc Chi, ắt sẽ muốn giết hắn ngay lập tức cho sảng khoái.
Lúc đó, sự tồn tại của ta sẽ liên lụy phủ Thượng thư, phụ thân tuyệt đối không muốn chuyện này xảy ra, thế nên cách tốt nhất là để một nữ nhi khác vào hoàng cung, giành được ân sủng của hoàng đế, như vậy, bất kể bên nào sụp đổ, vinh quang của phủ Thượng thư vẫn nguyên vẹn. Đúng là tính toán khéo léo!
Xem ra ta phải tính toán kỹ lưỡng một chút, ta với Tô Hạc Chi coi như là đồng minh, vậy ta có nên nói cho hắn biết nội dung của bức thư không, thôi, vẫn nên nói cho hắn biết đi!
Đến giờ dùng bữa tối, Tô Hạc Chi từ trong cung trở về, ta cho người chuẩn bị đồ ăn, tự mình giúp hắn rửa tay: “Hôm nay phủ Thượng thư gửi thư đến, nói là phụ thân định đưa Diêu Tử Dư vào cung hầu hạ Thánh thượng, phu quân nghĩ sao?”
Tô Hạc Chi nhận khăn lau tay: “Phu nhân cảm thấy chuyện này nên thế nào?”
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
“Cứ dùng bữa trước đi.” Tô Hạc Chi đưa khăn cho nha hoàn, rồi nắm tay ta ngồi trước bàn cơm.
Hôm nay đầu bếp trong phủ nấu ăn rất hợp khẩu vị của ta, sau khi ăn uống no nê, ta một mình tản bộ ngoài hành lang, sau đó ngồi xuống, cầm ít thức ăn cho cá thả xuống hồ cá chép.

Bình Luận

0 Thảo luận