4
Ta ngẩn ngơ nhìn vầng trăng tròn in trên mặt nước, một trận gió lạnh thổi qua làm ta không khỏi rùng mình. Lúc này, một tấm áo choàng khoác lên vai ta, ta quay đầu nhìn lại, chẳng rõ từ lúc nào Tô Hạc Chi đã đứng phía sau ta. Ta đang nghĩ phải mở lời thế nào thì giọng nói của Tô Hạc Chi đã từ đỉnh đầu truyền xuống:
“Vừa rồi nghĩ gì mà thất thần thế, ngay cả ta đến khi nào cũng không hay.”
Ta sững sờ ngẩng đầu, từ góc độ của ta chỉ thấy được góc cạnh hàm sắc sảo của Tô Hạc Chi, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt hắn.
“Nghĩ đến vài chuyện của phủ Thượng thư.” Ta cúi đầu, không muốn để hắn nhìn thấy biểu cảm của mình.
“Là nghĩ cách nắm giữ phủ Thượng thư trong tay mình, hay nghĩ cách trở về tỏ lòng trung thành?” Giọng hắn đầy vẻ cười cợt.
Có lẽ do phẫn hận và uất ức kiếp trước bị đè nén quá lâu, cũng có thể là do đời này ta sống quá cẩn thận dè dặt, mà khóe mắt ta đỏ hoe, cao giọng nói: “Ai thèm cái phủ Thượng thư chết tiệt đó, họ giả nhân giả nghĩa, làm ra vẻ thanh cao, dựa vào đâu mà bắt ta gánh chịu hậu quả? Nếu ta đã không được dễ chịu thì tất cả họ cũng đừng mong được sống yên.”
Ta như trút giận mà thốt ra những lời đã giấu trong lòng từ lâu, đến khi dứt lời, ta mới chợt nhận ra bên cạnh mình còn có Tô Hạc Chi, sống lưng lập tức lạnh toát.
Thế nhưng không hiểu vì sao Tô Hạc Chi lại không nói gì, chỉ xoay người rời đi. Ta không đoán được rốt cuộc hắn có ý gì.
Những ngày kế tiếp, ta đều không gặp lại Tô Hạc Chi, ngay cả bữa cơm cũng cho người mang riêng vào thư phòng. Cũng không biết hắn đang bận gì, trong khoảng thời gian này, thi thoảng ta đem điểm tâm đến cũng chưa từng gặp được hắn.
Một đêm, ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
“Dậy rồi à?” Tô Hạc Chi ngồi trên mép giường nhìn ta.
Trong phòng không có ánh đèn, ánh trăng bên ngoài quá mơ hồ, ta chẳng thấy rõ nét mặt hắn.
Nhưng nghĩ tới việc ta từng bị hắn dằn vặt đến chết ở kiếp trước, trong lòng ta cũng có chút sợ hãi.
“Phu nhân đang sợ ta sao?” Tay Tô Hạc Chi vuốt ve cổ ta, dường như hắn rất thích tư thế có thể nắm giữ sống chết của người khác.
Ta ra vẻ bình thản: “Ta vừa tỉnh dậy khỏi ác mộng, trong lòng vẫn còn hơi sợ.”
Hắn mơn trớn cổ ta: “Ồ… Vậy phu nhân nói xem đã mơ thấy ác mộng gì.”
Ta nhất thời nghẹn lời, chẳng lẽ lại nói với hắn rằng ta mơ thấy hắn hành hạ ta đến chết sao. Đúng lúc ta đang nghĩ xem phải trả lời thế nào, Tô Hạc Chi đã vuốt ve tóc ta, cúi người hôn đi giọt nước mắt xuất hiện khi ta bừng tỉnh vì ác mộng.
Sau đó, hắn nằm xuống bên cạnh ta: “Ngủ đi, ta ở đây với nàng.”
Câu nói này giống như lời dỗ dành thường thấy giữa đôi phu thê ân ái. Nhưng vì được thốt ra từ miệng Tô Hạc Chi nên nó mang một loại cảm giác khác thường.
Thực ra ta cũng đã mệt lả, liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu, khi tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao, ta nhìn sang chỗ trống bên cạnh đã lạnh ngắt, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Ta ngồi dậy, lúc này có hai nha hoàn bước vào hầu hạ ta rửa mặt và thay y phục: “Đại giám đang đợi phu nhân cùng dùng bữa ở nhà ăn.”
“Ừm, đi thôi.” Ta đáp khẽ.
Khi ta đến nhà ăn, Tô Hạc Chi đang dặn dò Tiểu Hạo Tử việc gì đó, thấy ta đến thì Tiểu Hạo Tử lập tức rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-tan-nuong-cua-ai-thai-giam&chuong=4]
Sau khi ngồi xuống, ta mới phát hiện cả bàn ăn đầy ắp những món ngọt: Cháo ngọc bích, bánh mai cua, sữa hấp đường, bánh hạt dẻ hấp hoa quế, bánh như ý, canh hợp hoan, quả cát tường, chè trân châu ngọc bích, bánh hương hoa mai, nước thơm, táo chiên giòn… Nhìn một bàn ăn toàn là món ngọt, ta có chút ngấy, còn Tô Hạc Chi lại ăn ngon lành.
“Sao không ăn?” Thấy ta không động đũa, Tô Hạc Chi nghiêng đầu hỏi.
Ta ngập ngừng một chút rồi đáp: “Ngọt quá, ta đau răng.”
Ta biết Tô Hạc Chi thích ăn đồ ngọt, bên người hắn lúc nào cũng có bánh mai cua.
Tô Hạc Chi đặt đũa xuống: “Vậy nàng muốn ăn gì?”
Thấy hắn có vẻ không tức giận, ta mới từ từ yên lòng: “Mặn hay cay đều được.”
Hắn liếc mắt nhìn Tiểu Hạo Tử hầu hạ bên cạnh, Tiểu Hạo Tử lập tức hiểu ý mà đi truyền lời. Hắn buông đũa xuống, dường như đang chờ ta cùng ăn.
Trầm mặc một lát, hắn bỗng lên tiếng: “Bánh mai cua này ngon lắm, không ngọt quá đâu, nàng nếm thử xem.”
Ta ngẩn người, rồi cũng hiểu ý hắn, cầm một miếng bánh mai cua lên và cắn một miếng nhỏ, giòn xốp thơm ngon, còn mang theo chút vị ngọt, cả người ta như thoải mái hơn rất nhiều.
“Ngon thật, ngọt mà không ngấy, giòn tan trong miệng.” Nhìn vào ánh mắt mang chút chờ mong của Tô Hạc Chi, ta đáp lại, rồi cũng thuận miệng hỏi: “Nhưng mà sao phu quân lại thích đồ ngọt đến vậy?”
Hắn cầm một miếng bánh mai cua cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức: “Lúc ăn bánh mai cua, ta mới biết thế nào là vị ngọt.”
Hắn nhìn miếng bánh mai cua trong tay: “Ta xuất thân nghèo khó, trước ba tuổi thì trong nhà vẫn còn đủ ăn nhưng năm ta ba tuổi thì cả nhà gặp lũ lụt, lương thực và gia súc đều bị lũ lụt cuốn trôi, ruộng đất cũng bị tàn phá. Khi ấy gian thần lộng quyền, sau lũ lụt chẳng những không miễn thuế hay tu sửa nhà cửa, ngược lại còn tăng thêm sưu thuế, nhà nào không nộp nổi thì nam nhân sẽ bị đánh nhừ tử. Thời gian đó trong nhà khổ không thể tả, sau này vào cung, ta cũng toàn ăn cơm thừa canh cặn.”
“Lúc chín tuổi, ta theo thái giám tổng quản vào cung hoàng hậu nương nương để đưa danh mục lễ vật tiết Vạn thọ, khi đó hoàng hậu nương nương vui vẻ bày ra một đĩa bánh mai cua. Thái giám tổng quản thấy ta còn nhỏ, lại còn trông thèm thuồng nên bèn chia cho ta một miếng.”
“Đó là lần đầu tiên ta được ăn bánh mai cua, cũng là lần đầu tiên ta nếm được vị ngọt.”
Ta ngẩn ngơ nhìn Tô Hạc Chi kể chuyện cũ, trong lòng dâng lên nỗi chua xót hơn là hứng thú nghe kể, đồng thời cũng thắc mắc tại sao hôm nay hắn lại nói với ta những chuyện cũ này. Ta muốn an ủi hắn, nhưng lời đến bên miệng lại chẳng biết phải nói ra thế nào.
Thấy ta cứ mãi ngập ngừng, Tô Hạc Chi khẽ bật cười: “Thế nào, có gì muốn nói thì cứ nói ra, đừng để nghẹn trong lòng.”
Ta đắn đo nhiều lần, cuối cùng cũng mở miệng: “Chỉ là ta có chút đau lòng, thì ra trước đây cuộc sống của chàng cũng chẳng được như ý.”
Ý cười của Tô Hạc Chi dần nhạt đi, thay vào đó là ánh mắt đầy u ám: “Không phải chẳng được như ý, mà là sống không bằng chết.”
Ta nhìn hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Mặc dù bây giờ Tô Hạc Chi hiển hách vinh quang nhưng rốt cuộc vẫn là xuất thân từ thái giám, năm xưa đã phải chịu không ít thống khổ, là nỗi thống khổ mà người thường khó lòng tưởng tượng nổi. Ta vậy mà lại bắt đầu thấy thương xót cho Tô Hạc Chi hiện tại, nhưng nghĩ kỹ lại, mạng của ta còn nằm trong tay hắn, người đáng để ta thương xót chẳng phải chính là bản thân mình sao.
Không lâu sao, Tiểu Hạo Tử bước vào: “Sư phụ, sư nương, món ăn đã dọn xong rồi.”
Mấy nha hoàn bưng khay thức ăn đi vào. Trước giờ ta vốn không kén ăn, hơn nữa hương vị đồ ăn trong phủ đại giám cũng không tệ, ta lại ăn nhiều thêm một chút.
Có lẽ bộ dạng ăn uống của ta quả thực trông không mấy tao nhã, ánh mắt Tô Hạc Chi nhìn ta thoáng hiện vẻ chán ghét.
Cơm nước xong, hắn nói: “Nàng không cần bận tâm chuyện của phủ Thượng thư, ta sẽ thay nàng xử lý, nàng chỉ cần làm những gì mình muốn là được.”
Khi ta còn đang sững sờ, Tô Hạc Chi đã đưa tay lau đi vết dầu trên khóe môi ta, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Trong lòng ta đầy nghi hoặc, cảm thấy hắn không nên đối xử với ta như thế. Về sau, ta lại sống những ngày như trước nhưng dường như lại có thêm chút chờ mong, ta cũng không biết mình đang chờ mong điều gì.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã đến Trung thu, Tô Hạc Chi lại bận rộn, dựa theo thư mà phủ Thượng thư gửi đến thì “phụ thân định nhân dịp yến tiệc Trung thu trong cung để tiến cử nữ nhi, để Diêu Tử Dư dâng vũ khúc, giành được cơ hội vào cung làm phi”.
Hôm Trung thu, Tô Hạc Chi vào cung khi trời còn chưa sáng, suốt cả ngày không về. Hạ nhân và nha hoàn trong phủ cũng bị giải tán quá nửa, những người còn lại phần lớn là không muốn rời đi hoặc đã không còn nhà để về. Nhìn khung cảnh tiêu điều của phủ đại giám, lòng ta vô cớ dâng lên chút lo lắng và bất an.
Nha hoàn theo hầu bên cạnh lại càng lo sợ ta gặp điều bất trắc. Nhìn dáng vẻ của nàng ấy, ta bèn bảo nàng ấy ra ngoài chơi tiết Trung thu đi, đừng lo cho ta. Nàng ấy đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.
Ta ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc, lại muốn lôi sách ra đọc nhưng lòng cứ bồn chồn chẳng yên, không biết có phải sắp có chuyện gì xảy ra hay không, chỉ mong phu quân bình an vô sự trở về sớm một chút.
Tại yến tiệc Trung thu trong cung, Diêu Tử Dư dâng vũ khúc cho Thánh thượng, đang múa đến lúc cao trào, không hiểu sao khuy cài áo trên vũ y lại lỏng lẻo, vũ y tuột xuống, Diêu Tử Dư hoảng loạn che chắn không kịp, để lộ tất cả trước mặt văn võ bá quan, khiến cả phủ Thượng thư mất hết thể diện. Một nữ tử như vậy đương nhiên không xứng hầu hạ bên cạnh Thánh thượng. Đừng nói đến việc hầu hạ Thánh thượng, ngay cả gả cho phàm phu làm chính thất e rằng cũng bị người ta ghét bỏ. Sau này, ta mới biết chuyện này là do Tô Hạc Chi trả thù bức bách tử thiên tôn đồ ngày về thăm nhà. Tô Hạc Chi đã cho người động tay động chân vào khuy áo trên vũ y.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận