2
Bóng đen cung kính hành lễ, đang định rời đi thì bị Tô Hạc Chi gọi lại: “Ngươi phái thêm vài người âm thầm theo dõi phu nhân.”
Biểu hiện hôm nay của Diêu Tử Khanh đúng là quá mức khác thường, trước đây vì không muốn gả cho hắn mà nghĩ ra đủ mánh khóe chọc phá, hôm nay lại hoàn toàn bất thường, sự việc bất thường ắt có uẩn khúc, huống chi ám vệ cũng vừa báo rằng: Diêu gia có ý định kết thân với hoàng thất. Từ xưa đến nay, chưa từng có gia tộc nào một chân đạp hai thuyền mà bình yên vô sự, xem ra đã đến lúc gõ cho Diêu Thượng thư này một cái rồi.
Khi hắn về phòng, Diêu Tử Khanh đã ngủ say. Lúc ngủ, mọi gai góc của nàng đều thu lại, dáng vẻ có thêm vài phần tĩnh lặng và dịu dàng.
Tô Hạc Chi nằm xuống bên cạnh nàng, ánh mắt nặng nề, hắn đưa tay xoa lên cổ nàng, sự tàn bạo còn sót lại trong cơ thể dường như đang kêu gào. Rất nhỏ, rất đẹp, phảng phất hắn chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy. Bỗng nhiên, nữ tử đang ngủ mơ “ưm” một tiếng, như là ngủ không thoải mái nàng trở mình, không chút kiêng dè mà ôm lấy Tô Hạc Chi, tìm vị trí thoải mái nhất, nhẹ nhàng cọ cọ, rồi lần nữa ngủ say, chẳng khác nào một con mèo nhỏ vừa được vuốt lông thuận chiều.
Tô Hạc Chi chỉ cảm thấy ngọn lửa vừa bị nước lạnh dập tắt lúc nãy lại lần nữa bùng lên. Hắn nhắm chặt hai mắt, toàn thân căng cứng, hơn hai mươi năm qua, hắn chưa từng thân mật với ai như vậy, cũng chưa từng có ai dám thân mật với hắn đến thế. Thôi vậy, tạm thời cứ để con mèo hoang nhỏ này sống, xem rốt cuộc nàng định giở trò gì, cũng coi như thêm chút thú vị cho cuộc sống của hắn.
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Diêu Tử Khanh tỉnh giấc, Tô Hạc Chi đang thay y phục, bên phía còn lại của giường vẫn còn vương chút hơi ấm, chứng tỏ đêm qua hắn đã ngủ ở đây. Đêm qua nàng ngủ cũng khá ngon, nếu nói có thứ gì đó… Chẳng lẽ lại là Tô Hạc Chi sao!
“Phu nhân tỉnh rồi?” Nghe thấy động tĩnh bên này, Tô Hạc Chi đảo mắt nhìn nàng: “Đã tỉnh rồi thì mau thay y phục rồi sang dùng bữa đi.”
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tô Hạc Chi vào cung, để lại một mình ta trong phủ, từ lần đó không thấy hắn xuất hiện nữa, chắc là bận rộn chính sự. Thôi kệ, hắn không ở đây thì ta càng thoải mái hơn. Mãi đến trước đêm về thăm nhà, Tô Hạc Chi mới trở về phủ.
Lễ vật Tô Hạc Chi chuẩn bị chất đầy mấy cỗ xe ngựa, vậy mà hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.
“Phu quân định chuyển hết cả nhà sang tặng cho phủ Thượng thư luôn sao?” Nhìn đám hạ nhân lũ lượt ra vào khố phòng, ta không khỏi bắt đầu lo lắng chất lượng cuộc sống sau này sẽ bị giảm sút.
“Sợ gì chứ, gia sản của bản giám dồi dào, dù có dọn hết sang phủ Thượng thư cũng sẽ không để phu nhân phải ăn cháo rau đâu.”
Thôi, hắn muốn làm gì thì làm, chẳng lẽ ta còn có thể thay đổi quyết định của hắn sao. Ta đoán chắc là Tô Hạc Chi muốn giữ thể diện cho thân phận đại giám của mình.
Về đến phủ Thượng thư, từ xa đã thấy trước cổng đông nghẹt người, có người nói phủ Thượng thư coi trọng ta nên mới đặc biệt ra nghênh đón khi ta về thăm nhà. Thật ra không phải thế, những kẻ này chỉ đơn giản là đến để xem trò cười của ta, đường đường là đích nữ của phủ Thượng thư, cuối cùng lại lưu lạc tới mức phải gả cho một thái giám, cả đời coi như chấm hết.
…
Vừa nhìn thấy ta, kế mẫu đã giả vờ kéo tay hỏi han chuyện nhà, thực chất là thăm dò xem cuộc sống của ta ở phủ đại giám có thoải mái hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-tan-nuong-cua-ai-thai-giam&chuong=2]
“Thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”
“Nhạc phụ, nhạc mẫu.” Tô Hạc Chi không hề mang vẻ cao ngạo của một đại giám, hắn giữ đủ lễ nghi, cũng coi như cho ta chút mặt mũi. Ta lặng lẽ nhìn những kẻ đang mong thấy trò cười để cười nhạo ta, thấy sắc mặt họ đều xìu xuống thì cười thầm trong lòng.
Vào phủ.
“Tỷ tỷ và đại giám mới thành thân, muội muội đã sớm chuẩn bị một phần lễ mọn, đợi a tỷ về mới dâng.” Kế muội ngu ngốc Diêu Tử Dư chẳng biết từ đâu nhảy ra để thể hiện sự tồn tại. Ngay trước mặt mọi người, đương nhiên ta không thể diễn cảnh tỷ muội bất hòa, chỉ đành đưa tay nhận lấy. Vừa cầm lấy hộp quà, ta đã biết ngay cái mà nàng ta gọi là “lễ mọn” là gì.
Dựa vào trọng lượng và kích thước của hộp quà, cộng thêm vẻ mặt gian xảo của kế muội, chẳng khác nào đang nói thẳng cho ta biết bên trong là thứ gì.
“A tỷ không mở ra xem sao?” Kế muội bắt đầu vặn hỏi.
Chẳng lẽ đứa ngốc này vẫn tưởng phần lễ vật này chỉ là trò đùa giữa mấy tiểu nữ với nhau à, nếu ta mở ra, đừng nói là ta khó xử, mà e là cả phủ Thượng thư cũng chẳng khá hơn.
Ta cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nhã nhặn: “Tấm lòng của muội muội, đương nhiên a tỷ sẽ từ từ đón nhận.”
Ta giả vờ định đưa hộp quà cho nha hoàn bên cạnh nhưng kế muội lại không chịu, còn ra vẻ làm nũng với phụ thân: “Phụ thân, nhất định là a tỷ không thích lễ vật nữ nhi chuẩn bị.”
Kế muội này của ta vốn quen làm bộ làm tịch, một màn này trực tiếp khiến phụ thân bị nắm thóp, ông ta nhìn ta, nói với sắc mặt không vui: “Con cứ mở ra xem đi, đừng phụ tấm lòng của muội muội con.”
Được được được, cả nhà các người nôn nóng muốn chết, ta còn có thể làm gì đây, ta liền ôn hòa đáp: “Vâng, phụ thân, nữ nhi sẽ mở ngay.”
Kế muội lộ ra vẻ đắc ý, còn mang theo chút tự mãn, cũng không biết lát nữa còn cười nổi hay không. Ta đặt hộp quà lên bàn, từ từ mở nắp ra, trước mắt hiện ra một bức tranh, ngay trước mặt mọi người, ta mở bức Bách tử thiên tôn đồ (trăm con ngàn cháu) ra, sắc mặt Tô Hạc Chi lập tức tối sầm. Mọi người đều sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ có kế muội ngu xuẩn của ta là vẫn còn hả hê giải thích ý nghĩa của bức tranh.
Kế mẫu vội vàng hòa giải: “Tiệc đã chuẩn bị xong rồi, mời mọi người sang phòng ăn dùng bữa.”
Phụ thân cũng vội vàng phụ họa.
Mọi người đều cho rằng chỉ là một phen hú vía, Tô Hạc Chi lại đen mặt: “Phủ Thượng thư thật lợi hại nhỉ, ngay trong ngày phu nhân của bản giám về thăm nhà mà sỉ nhục bản giám thế này, quả là Thượng thư đại nhân có gia giáo rất tốt.”
Phụ thân lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng giải thích: “Chỉ là trò đùa của mấy tiểu nữ nhi với nhau thôi, đại giám đừng để bụng, đừng để bụng.”
Tô Hạc Chi cười lạnh: “Ồ… Trò đùa của mấy tiểu nữ nhi với nhau, bản giám lại không biết tặng Bách tử thiên tôn đồ cho thái giám chỉ là trò đùa đấy. Nhị tiểu thư phủ Thượng thư đúng là hài hước.”
“Hay là tất cả những chuyện này đều có người đứng sau sai khiến.”
Hai câu này làm cả phủ Thượng thư sợ chết khiếp.
Phụ thân lập tức tát kế muội một cái: “Nghiệt nữ, còn không mau quỳ xuống xin lỗi a tỷ và tỷ phu của ngươi.”
Diêu Tử Dư bị phụ thân tát đến ngẩn người nhưng cũng hiểu mình đã đắc tội với người không nên đắc tội. Nàng ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt ta và Tô Hạc Chi: “A tỷ, tỷ phu, muội không cố ý, xin hai người tha thứ cho muội.”
Ta nhìn về phía Tô Hạc Chi, hắn không nói gì, ta điều chỉnh nét mặt, dùng ngón tay nâng gương mặt đẫm nước mắt của kế muội lên, hỏi: “Muội thật sự không cố ý sao?”
Phụ thân vội tiếp lời: “Tất nhiên là muội muội con không cố ý rồi, đều là người một nhà cả. Bình thường nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao có thể cố ý phạm lỗi lớn thế này!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận