1
Trinh tiết của ta đã trao cho một thái giám, một kẻ không có gốc rễ nhưng lại có những thủ đoạn không giống người thường.
Giọt máu tượng trưng cho sự thuần khiết của nữ tử theo ngón tay hắn nhỏ xuống tấm chăn gấm dưới thân, gương mặt ta tái nhợt, ta gắng gượng nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Đại giám đã hài lòng chưa?”
Tô Hạc Chi chậm rãi dùng khăn lụa lau đi vết máu chưa khô trên tay, ánh mắt dừng lại trên đôi chân run rẩy của ta, hắn cười chế nhạo:
“Mới thế đã không chịu nổi rồi sao? Nàng đã gả cho bản giám, sau này vẫn phải chịu thêm nữa, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Sống lại một đời, ta chủ động viên phòng cùng đại giám.
Kiếp trước, ta bị kế mẫu, cũng là muội muội ruột của mẫu thân ta lừa gạt, trở thành con dao trong tay kẻ khác để đối phó với nam nhân này, ban đầu hắn vẫn còn rất nhẫn nhịn ta. Nhưng về sau, ta bị xúi giục mà càng thêm quá đáng, cuối cùng chạm tới giới hạn của hắn, ta bị giam trong địa lao chịu đủ mọi sự hành hạ.
Chính miệng kế muội đã nói cho ta biết tất cả đều do di mẫu đứng sau giật dây, ngay cả mẫu thân cũng là do di mẫu kia hại chết.
Chỉ vì phủ Thượng thư muốn bám vào cái cây to là đại giám này, nhưng kế mẫu lại không nỡ gả nữ nhi của mình cho một thái giám chịu khổ, mà ta thì mẫu thân mất, phụ thân chẳng thương, đương nhiên trở thành lựa chọn thích hợp nhất.
Ta bị nhốt trong địa lao tăm tối không có ánh mặt trời, ngày ngày bị người ta tra tấn, cuối cùng chết tại nơi đó. Không hiểu vì sao, linh hồn ta lại trôi dạt bên cạnh hắn suốt mười năm, tận mắt thấy hắn quyền khuynh triều chính, ngay cả hoàng thất cũng phải e dè hắn, rồi lại thấy hắn bị độc phát do chất độc mấy năm trước, cuối cùng phải bỏ mạng.
Cái chết của hắn khiến đám giả nhân giả nghĩa ở phủ Thượng thư nhặt được món hời được phong thưởng, dựa vào đâu mà đám ngụy quân tử đó dám giẫm lên xương cốt của ta để trèo lên trên. Mang theo căm hận và oán khí, ta đã trọng sinh về ngày đại hôn với hắn.
Khoảnh khắc này, tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của một tiểu thư khuê các đều bị ta giẫm nát dưới lòng bàn chân, kiếp trước ta đã thấy rõ, nếu hắn còn sống và ta không chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn, ta cũng sẽ không chết thê thảm đến vậy.
Nghĩ tới đây, ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nam nhân và áp lên mặt mình, người trước mặt anh tuấn tuyệt mỹ, ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, nét mặt góc cạnh vô cùng tuấn tú, trên trán điểm nốt chu sa đỏ tươi như máu, tựa như yêu nghiệt, chỉ là đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia lại đỏ ngầu, đáy mắt mang theo sự tàn bạo.
Hắn lạnh lùng rút tay ra, hung hăng bóp lấy cổ ta, từ từ siết chặt, hắn thưởng thức vẻ mặt đau đớn vì nghẹt thở của ta: “Khắp kinh thành đều đồn rằng Diêu tiểu thư khuê nữ mẫu mực, không ngờ Diêu tiểu thư lại có sở thích này, nếu đã muốn xem thái giám trúng xuân dược sẽ thành dáng vẻ gì, vậy sao bản giám nỡ làm Diêu tiểu thư thất vọng, tất nhiên phải cho nàng mở mang tầm mắt rồi.”
Ta khó nhọc ép ra vài chữ giải thích từ cổ họng: “Không phải ta, là nha hoàn của phủ Thượng thư.”
Không khí trong phổi ngày càng ít, khuôn mặt nhỏ nhắn của ta đỏ bừng, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng, sống lại một đời lẽ nào ta còn chết sớm hơn cả kiếp trước sao? Ta không cam tâm, ta muốn báo thù, ta không muốn chết, ý chí sinh tồn to lớn và mãnh liệt khiến ta nắm lấy một tay còn lại của hắn, dẫn vào trong váy, cảm giác lạnh buốt ấy khiến ta run rẩy nhưng ta chỉ cắn răng chịu đựng, tiếp tục dẫn tay hắn tiến vào sâu hơn.
“Phu quân, xin chàng, thương lấy ta.”
Thấy ta như vậy, nam nhân vốn tàn bạo và khát máu nhíu mày, vậy mà lại thật sự thả lỏng bàn tay đang bóp cổ ta ra, còn một tay kia thì để mặc cho ta tự ý làm càn, không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, ta tham lam hít lấy không khí vào lồng ngực, giống như vừa đi dạo một vòng quỷ mộ quan, ta không dám dừng lại lâu, lập tức giật bộ hỷ phục trên người ra, để lộ mảng lớn làn da trắng như tuyết ra ngoài không khí, trông vô cùng quyến rũ, đôi mắt ta ngân ngấn nước, cố ý chọn một góc đẹp nhìn về phía hắn, ta tự tin tuyệt đối vào nhan sắc của mình, cũng hiểu rõ dáng vẻ này mê hoặc đến mức nào.
“Phu quân, ta đã là người của chàng rồi, sao có thể hại chàng được chứ.”
Nam nhân nhíu mày, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua một tia hứng thú, môi đỏ kéo ra một độ cong châm chọc: “Diêu tiểu thư quả là biết nhìn thời thế, chỉ tiếc bản giám vốn là một thái giám, e rằng không có phúc hưởng thân thể tốt đẹp này của nàng.”
Bị từ chối như trong dự liệu, ta nhướng đôi mày xinh đẹp, dựa vào lực tay của hắn mà đứng dậy, cực kỳ giống như một yêu nghiệt mê hoặc lòng người: “Chàng là phu quân của ta, những gì ta làm đương nhiên là tình nguyện.”
Nghe vậy, hắn đưa tay ôm lấy eo ta, ngón tay nhẹ nhàng cử động, lại khiến nước mắt trong khóe mắt ta lập tức rơi xuống, ta nắm chặt lấy bàn tay đang dần siết chặt của nam nhân, tỏ vẻ yêu mị: “Phu quân, thế này chàng đã hài lòng chưa?”
Mắt ta mơ màng như tơ, khóe mắt còn đọng lệ, dáng vẻ yếu mềm khiến nét mặt hắn nhuốm thêm vài phần dục vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-tan-nuong-cua-ai-thai-giam&chuong=1]
Bọn ta tựa như những người thân mật nhất thế gian, nhưng ta cũng hiểu rõ vị đại giám phong hoa tuyệt đại này chán ghét ta đến mức nào.
“Diêu tiểu thư lại định giở trò gì, hay lại nghĩ ra cách nào để hành hạ bản giám đây.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, dường như muốn nhìn thấu ta, ta nhếch môi nở nụ cười tùy ý, đưa tay chạm vào nét mặt tinh xảo như họa của hắn, quả là một vẻ đẹp rực rỡ mà đầy tính công kích: “Những chuyện trước đây chỉ đơn giản là trò vặt mà ta dùng để thu hút chàng thôi. Huống hồ, thật ra bây giờ chẳng phải là phu quân đang hành hạ thiếp thân sao?” Nói rồi, ta hơi cúi người, đặt một nụ hôn lên nốt chu sa trên trán hắn. Ta thỏa mãn cảm nhận cơ bắp hắn dần trở nên căng cứng.
Nam nhân dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc cằm như cánh sen của ta lên, ánh mắt mỉa mai nhưng lại ẩn chứa ham muốn khó tan.
“Nếu Diêu tiểu thư đã thành tâm như vậy, thứ mà nàng muốn, bản giám sẽ cho nàng.”
Nghe vậy, ta nở nụ cười yêu kiều với hắn: “Vậy thì đa tạ phu quân.”
Nói chuyện với người thông minh đúng là nhẹ nhàng, ta không cần nhiều lời mà hắn vẫn có thể hiểu được mục đích của ta là gì, phu quân hứa cho ta phú quý và quyền thế ngút trời, ngoại trừ tấm thân này ra, ta vẫn có thể tặng chàng thứ khác.
“Ta biết chàng đã trúng độc, từ nhỏ ta đã theo tổ phụ am hiểu dược lý, tuy không học được mười phần bản lĩnh của tổ phụ nhưng để giải độc trong người chàng thì không khó.”
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của hắn nheo lại, mang theo hơi thở nguy hiểm: “Ai nói cho nàng biết chuyện này?”
“Tổ phụ đã từng nói, nhìn thì biết được hai ba phần bệnh, bắt mạch thì biết đến chín mười phần, ta thấy tuy sắc mặt phu quân hồng hào nhưng đáy mắt luôn có tơ máu ẩn hiện sắc đen nên mới đoán ra được.” Lời này tuy nửa thật nửa giả, nhưng cũng có thể dọa người.
Kiếp trước, chưa đầy ba tháng sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân đã cưới muội muội ruột của mẫu thân, tức là di mẫu của ta, không tới bảy tháng sau, muội muội kia của ta đã sinh non, từ sau khi mẫu thân mất những ngày ta sống trong nhà còn không bằng một hạ nhân. Sau khi biết chuyện, tổ phụ vô cùng thương ta, lại sợ ta trở về dưới tay kế mẫu sẽ sống khổ sở hơn, bèn dứt khoát mang ta theo bên cạnh, đích thân dạy y thuật cho ta, chuyện này vốn chẳng phải bí mật gì ở kinh thành.
Ta nắm lấy tay áo rộng của nam nhân, nũng nịu lắc nhẹ cánh tay hắn: “Chàng là phu quân của ta, đương nhiên ta mong chàng sống lâu trăm tuổi.”
Vừa dứt lời, ngay giây tiếp theo, cả người ta bất chợt quay cuồng, nụ hôn lạnh lẽo của hắn rơi xuống khóe môi ta. Mùi hương thanh mát dễ chịu trên người hắn tràn ngập chóp mũi ta, ta ngoan ngoãn để hắn hôn nhưng hôn được một lúc, ta lại cảm thấy bên hông như bị thứ gì đó cấn vào, rất lạ. Một tay ta trượt xuống dưới mò mẫm, chạm phải thứ đang cấn vào bên hông mình. Tô Hạc Chi khẽ rên một tiếng, khuôn mặt anh tuấn như thoáng hiện lên vài phần đau đớn.
“Phu quân, sao còn mang theo chủy thủ trong đêm tân hôn? Chẳng lẽ chàng muốn lấy mạng thiếp thân sao?”
Tô Hạc Chi nghẹn lời, gân xanh nổi lên, hắn buông ta ra, nhẹ đẩy một cái, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ta cũng vô thức buông tay ra.
“Đã khuya rồi, bản giám còn có chuyện quan trọng phải xử lý, Diêu tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng, ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, luôn có cảm giác giống như đang chạy trối chết, chẳng lẽ tên thái giám này thật sự định tranh thủ giết ta trong đêm nay nhưng lại bị ta phát hiện? Càng nghĩ càng thấy khả năng này không nhỏ, dù sao trong đêm tân hôn ở kiếp trước ta cũng bị hắn nhốt vào địa lao âm u ẩm ướt, xem ra con đường lấy lòng nam nhân này vẫn còn dài, gánh nặng đường xa!
Nghĩ đến việc sau này còn phải đánh nhiều trận ác liệt nữa, ta cũng chẳng bận tâm thêm, dứt khoát ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, cũng không chờ Tô Hạc Chi quay lại. Bên kia, Tô Hạc Chi đi xối một thùng nước lạnh, mới miễn cưỡng dập tắt được ngọn lửa dục vọng trong lòng. Diêu Tử Khanh này đúng là biết hành hạ người khác, lại còn là kiểu người xinh đẹp đến mức khuynh thành. Tô Hạc Chi thay y phục khác, một bóng đen âm thầm đáp xuống bên cạnh hắn.
“Chủ tử.”
“Nói.”
“Gần đây bên kia không an phận bắt đầu lôi kéo quan viên, ngoài ra Diêu gia còn có ý định gả nhị cô nương vào hoàng thất.”
Tô Hạc Chi cười lạnh: “Thú vị đấy, tiếp tục theo dõi, có biến thì báo.”
“Rõ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận