Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TIỂU DIÊU

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:36:27
10
"Tiểu Diên, Tiểu Diên!"
Tôi bừng tỉnh trong tiếng gọi liên tục của mẹ.
Sau lưng bà ấy, Vương Mậu đứng đó, nở một nụ cười với tôi. Ánh sáng phản chiếu trên tròng kính khiến tôi không thể nhìn rõ ánh mắt ông ta.
Tim tôi đập dồn dập, kéo mẹ lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn ông ta: "Mẹ, sao mẹ lại đi cùng ông ta?"
"A?"
Mẹ thoáng do dự, sau đó giải thích: "Chú Vương Mậu là bạn học đại học của mẹ. Mẹ tình cờ gặp chú ấy ở bến xe, nên chú ấy mới đưa mẹ về tìm con."
Nhưng mẹ à, con hận ông ta.
Tôi không nói ra lời này.
Diễn biến của kiếp này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.
Vương Mậu đến làng Trần Gia sớm hơn, đồng nghĩa với việc chuyện ông ta lái xe cán chết Lý Việt sẽ không lặp lại.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không có tư cách thay thế Lý Việt của kiếp trước tha thứ cho tội ác của ông ta.
Vương Mậu đồng ý xây nhà máy ở làng Trần Gia với điều kiện là Lý Việt phải chết trong một "tai nạn ngoài ý muốn".
Ông ta lấy lý do say rượu, dùng tiền bạc để rũ bỏ tội lỗi của mình.
Mà lão trưởng thôn, dưới sự thuyết phục hoặc đúng hơn là uy hiếp của cụ bà, buộc phải đặt lợi ích chung lên hàng đầu, nuốt nước mắt đồng ý với điều kiện của ông ta.
Một mạng người sống động, trong mắt bọn họ, chẳng đáng một xu.
Tôi từng nghĩ rằng lão trưởng thôn căm hận tôi, rằng nếu không phải vì tôi, Lý Việt đã không phải chết.
Nhưng cuối cùng, ông ấy lại vì tôi mà thiêu rụi toàn bộ chứng cứ về tội ác tôi gây ra với gia đình bác họ.
"Nhóc con, trước đây là ông có lỗi với cháu."
"Ông lẽ ra nên nghe lời Tiểu Việt ngay từ đầu… thì đã không đến mức này…"
Lão trưởng thôn dúi vào lòng tôi một chiếc ba lô màu xanh: "Bên trong có giấy chứng minh thân phận ông nhờ người làm cho cháu, còn có tiền ông tích góp cho Tiểu Việt đi học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=9]

Cháu mau đi đi, đến thành phố tìm người thân của mình."
Mắt tôi nhòe lệ, nghẹn ngào nhìn ông ấy: "Thế còn ông thì sao?"
Lão trưởng thôn nhìn ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trước mặt, đột nhiên bật cười: "Tiểu Việt hết giận rồi, cuối cùng cũng chịu đến đón ông rồi."
Thanh xà nhà đỏ rực vì lửa rung lắc dữ dội.
Tôi òa khóc, lao tới kéo ông ấy lại: "Ông ơi, đừng vào, nguy hiểm lắm!"
Khoảnh khắc xà nhà sập xuống, lão trưởng thôn đẩy tôi ra, quay người bước vào biển lửa.
"Triệu Quế Phân ! Bà hại chết cháu trai tôi, khiến nhà họ Lý của tôi tuyệt hậu, hôm nay tôi sẽ liều mạng với bà!"
Tiếng gầm của lão trưởng thôn khiến dân làng bừng tỉnh.
"Nhà bà Triệu cháy rồi! Mọi người mau ra cứu hỏa!"
Tôi ôm chặt ba lô, giữa dòng người hỗn loạn, dứt khoát rời đi.

11
"Tiểu Diên, sao tự nhiên lại khóc thế? Có phải bác và cụ con bắt nạt con không?"
Giọng nói của mẹ vang lên bên tai tôi.
Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống: "Không sao đâu ạ, con chỉ là… quá nhớ mẹ thôi."
Tôi có hàng ngàn nỗi ấm ức, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Được rồi, được rồi, có mẹ ở đây rồi. Hôm nay mẹ đến là để đón con về nhà."
"Về nhà?"
Tôi có chút kháng cự.
Mẹ giải thích: "Không phải về nhà đó, mà là về nhà của mẹ."
"Hồi trẻ mẹ nông nổi, cứ nhất quyết lấy cha con, vì thế mà giận dỗi với gia đình, cắt đứt liên lạc."
Ánh mắt mẹ thoáng qua một tia cảm xúc khó tả.
"Nhưng bây giờ mẹ đã nhìn rõ một số chuyện rồi. Người thân mãi mãi là người thân, còn có những người, đôi khi không xứng được gọi là con người."
Mẹ nghiến răng nói ra những lời này.
Bà ấy đứng đó, bụng bầu vượt mặt, đối diện với ông bà ngoại mà tôi chưa từng gặp.
Ông ngoại nghiêm mặt, giọng điệu không giấu nổi vẻ châm chọc: "Chà, có người trước đây thề sống chết phải làm dâu nhà họ Tiết, sao hôm nay lại có thời gian chạy về nhà họ Chu của tôi vậy?"
Bà ngoại chẳng hề nể nang, lập tức lật tẩy ông: "Thôi đi, con gái khó khăn lắm mới về rồi, ông còn ở đây bày đặt giận dỗi. Đến lúc con bé bỏ đi, ông lại lén trốn vào góc mà rớt nước mắt thì tôi không thèm dỗ đâu nhé!"
"Khụ khụ khụ."
Bị vạch trần ngay trước mặt, ông ngoại có chút mất mặt.
Mẹ dõng dạc nói: "Cha, mẹ, con sai rồi. Tiết Lâm hắn chính là một tên khốn. Hắn dám lén sau lưng con đem Tiểu Diên đi cho người khác."
Mẹ bướng bỉnh y hệt ông ngoại, tính tình cứng đầu vô cùng. Nhưng chỉ cần một người chịu xuống nước trước, thái độ của ông lập tức dịu đi: "Ta đã bảo thằng đó không đáng tin rồi, thế mà con cứ coi nó như vàng như bạc. Con gái nhà họ Chu chúng ta có thiếu gì người theo đuổi đâu chứ?"

Bình Luận

0 Thảo luận