Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TIỂU DIÊU

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:36:18
9
Chưa chạy được bao xa, tôi đâm sầm vào Lý Việt đang hối hả chạy tới.
"Không kịp giải thích! Ông chủ Vương sắp đi rồi, đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi đường tắt chặn ông ấy lại!"
Lý Việt kéo tay tôi lao đi. Đến sườn dốc gần cổng làng, một chiếc ô tô màu trắng đang lướt qua.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi lao thẳng ra giữa đường, chặn xe lại.
Tiếng phanh két vang lên chói tai, tài xế thò đầu ra, quát:
"Con nhãi từ đâu tới? Muốn chết hả?"
Tôi hoảng hốt, run giọng: "Xin, xin lỗi... Cháu muốn gặp chú Vương Mậu!"
Tài xế cười khẩy, giọng đầy khinh bỉ: "Nực cười, ông chủ của chúng tôi mà cô muốn gặp là gặp được chắc?"
Từ hàng ghế sau vang lên một giọng nói: "Ai vậy?"
Tôi nhìn qua cửa kính, thấy một người đàn ông đeo kính gọng bạc, tựa lưng vào ghế với đôi mày hơi nhíu.
Tôi lập tức chạy tới, áp sát cửa xe, nhìn ông ta bằng ánh mắt khẩn cầu.
"Chú Vương Mậu, chú có thể giúp cháu không?"
Ông ta nâng mí mắt, lướt qua tôi bằng ánh mắt uể oải say rượu.
Thấy ông ấy không đáp, tôi vội vàng nói thêm:
"Chú có thể đưa cháu lên thành phố không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=8]

Cháu sẽ báo đáp chú!"
Vương Mậu nheo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên bật cười: "Được thôi."
"Cảm ơn chú!"
Tôi nhanh nhẹn trèo lên xe, ngồi co ro một góc.
Tài xế khóa cửa xe, khởi động máy.
Nhưng mới đi được vài mét, xe bỗng dừng lại.
"Ông chủ, hình như xe bị hỏng, tôi xuống xem thử."
Tài xế xuống xe, mở nắp ca-pô kiểm tra.
Trong xe giờ chỉ còn tôi và Vương Mậu.
Hệ thống sưởi trong xe bật tối đa, hòa lẫn với mùi rượu nồng nặc, khiến đầu óc tôi có chút mơ màng.
Bỗng, một cảm giác lạnh buốt lướt qua cổ, làm tôi rùng mình.
Hơi thở đầy mùi rượu của Vương Mậu phả vào tai tôi, giọng nói khàn khàn: "Không phải nói sẽ báo đáp chú sao?"
Trái tim tôi trầm xuống.
Lòng người là thứ hiểm ác nhất trên đời.
Vương Mậu đưa tay cởi cúc áo tôi.
Tôi hét lên, theo phản xạ giơ chân đạp ông ta: "Cút đi! Đừng chạm vào tôi! Tôi không lên thành phố nữa!"
Vương Mậu túm lấy cổ chân tôi, kéo lại gần hơn.
Sức tôi quá nhỏ, không thoát ra được.
Tôi liều mạng gào lên, cầu cứu tài xế: "Chú tài xế ơi, cứu cháu với! Cháu muốn xuống xe… Đừng chạm vào cháu!"
Trong tầm mắt, tôi thấy tài xế ngó đầu qua nhìn vào xe.
Nhưng ông ta làm như không nghe thấy lời cầu cứu của tôi, xoay người chạy thẳng lên sườn dốc.
Tuyệt vọng, tôi nghiến răng, lao đến cắn chặt vào tay Vương Mậu.
Hàm răng cắm sâu vào thịt, mùi máu tanh xộc vào mũi tôi.
Ông ta rên lên một tiếng, dùng tay còn lại bóp chặt cổ tôi.
Tôi không thể thở được, buộc phải buông miệng ra.
"Con nhãi này, răng sắc thật đấy!"
Vương Mậu chửi một tiếng, túm tóc tôi, đập mạnh đầu tôi vào cửa kính xe.
Trong khoảnh khắc, đầu tôi như nổ tung, trước mắt chỉ còn toàn những tia sáng lấp lánh.
Tôi không biết là do men rượu khuếch đại sự tàn ác trong con người ông ta, hay bản chất ông ta vốn đã là như vậy.
Chỉ biết rằng, tôi cảm nhận được bàn tay Vương Mậu luồn vào áo mình, những đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua bụng, từng chút một trượt lên trên.
Cảnh tượng chưa từng gặp khiến đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Đột nhiên, Vương Mậu khựng lại, rên lên một tiếng đau đớn, một giọt chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống mặt tôi.
"Tiểu Diên, chạy mau!"
Lý Việt đứng đó, trong tay nắm chặt một viên đá, ánh mắt vừa hoảng loạn vừa gấp gáp.
Vương Mậu thoáng ngây người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Lý Việt không do dự, nhanh như chớp kẹp chặt cổ Vương Mậu từ phía sau.
Tôi lập tức giơ chân đạp mạnh vào người ông ta, sau đó run rẩy mở cửa xe, lăn xuống đất, bò ra ngoài.
Đôi chân tôi mềm nhũn, run lên bần bật, gần như không thể bước đi nổi.
Tôi quay đầu lại nhìn, Vương Mậu đã thoát khỏi sự khống chế của Lý Việt, lảo đảo trèo xuống xe.
Ông ta lao vào ghế lái, nhưng tôi lại không nhìn thấy Lý Việt đâu.
Vương Mậu như phát điên, liên tục nhấn ga rồi đạp phanh, lùi xe rồi lại lao tới.
Cho đến khi chiếc xe dừng lại, trước mắt tôi chỉ còn một màu đỏ chói mắt.
"Lý Việt!"

Bình Luận

0 Thảo luận