Cụ bà lau nước mắt, giọng chua ngoa: “Tôi cũng chỉ là tức quá nên lấy con bé ra trút giận thôi, trẻ con da non thịt mềm, vài ngày là khỏi.”
Lão trưởng thôn không tiếp lời, chỉ nhắc nhở: “Mấy ngày nữa sẽ có ông chủ lớn từ trên huyện xuống thị sát, không có gì bất ngờ thì sẽ mở xưởng trong thôn ta. Đây là chuyện lớn nhất thôn ta mấy năm nay, việc bà con có cơm ăn hay không còn phải trông vào ông ấy.”
Sắc mặt lão trưởng thôn nghiêm nghị, rõ ràng là mang hàm ý cảnh cáo.
Cụ bà đảo mắt, lập tức cười nịnh nọt: “Đó đúng là chuyện lớn, trưởng thôn yên tâm, việc nhà chúng tôi tuyệt đối không ảnh hưởng đến ông chủ lớn đâu.”
Bà ta ngẫm nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Nếu ông chủ lớn mở xưởng trong thôn, liệu có thể cho tôi và con tiện… à, con bé Tiểu Diêu một công việc không?”
Lão trưởng thôn nhíu mày, cắt ngang lời bà ta: “Không đi học nữa à?”
Cụ bà xụ mặt: “Nhà chúng tôi như nào, ông cũng biết rồi đấy.”
Lão trưởng thôn thở dài: “Làng xóm với nhau, giúp được gì tôi sẽ giúp.”
Cụ bà lập tức cười tít mắt, những nếp nhăn trên mặt chồng chất lên nhau.
Trước khi đi, lão trưởng thôn liếc nhìn tôi một cái, sau đó để lại một câu: “Cháu gái, đừng trách ta không giúp con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=3]
Nhà nào cũng có chuyện khó nói, suy cho cùng, chuyện này đúng là nhà con thiếu nợ Trần Thông.”
Lão trưởng thôn đi rồi, tôi bị cụ bà nhốt vào chuồng heo.
Chỉ cần phạm lỗi, tôi sẽ bị nhốt ở đây.
Hôi thối thì có hôi thối, nhưng vẫn đỡ hơn bị nhốt trong phòng của bác họ.
Đêm đến, tôi ôm một con heo con, mơ màng ngủ.
Giữa cơn mộng mị, tôi cảm thấy có người đang lay tôi.
Tôi giật mình tỉnh dậy, trước mặt là một gương mặt xa lạ.
Tôi theo bản năng định hét lên, nhưng hắn nhanh tay bịt miệng tôi lại: “Suỵt, nhỏ giọng thôi. Tôi là cháu trai trưởng thôn, Lý Việt.”
Tôi có chút mơ hồ.
Lý Việt giải thích: “Ông nội tôi là trưởng thôn.”
Tôi chăm chú nhìn cậu ta, hình như ban ngày đã từng thấy rồi.
Lúc trưởng thôn đến nhà cụ bà, cậu ta lén núp ngoài sân nhìn trộm.
Tôi chớp mắt với cậu ta.
Lý Việt buông tay ra, lấy từ túi áo một cái lọ nhỏ bị sứt mẻ: “Đây là thuốc mỡ ông nội tôi thường dùng, chắc cậu sẽ cần đến.”
Cậu ta chỉ vào cánh tay tôi.
Tôi nghẹn lại, rất lâu sau mới lí nhí: “Cảm ơn.”
Tôi kéo ống tay áo lên trước mặt cậu ta.
Trên cánh tay chằng chịt những vết bầm tím, xanh xanh tím tím, đậm nhạt không đều.
Lý Việt khựng lại, ánh mắt tròn xoe đầy khó tin.
Cậu ta nghiến răng nói: “Thầy giáo bảo, đánh người là phạm pháp.”
Tôi vội vàng hỏi: “Thế đánh trẻ con thì sao? Đánh trẻ con cũng là phạm pháp à?”
Lý Việt gật đầu chắc nịch: “Dù là người lớn hay trẻ con, đánh người đều là phạm pháp.”
Tôi có chút hoang mang, buột miệng nói ra một câu không qua suy nghĩ: “Nhưng ông nội cậu không hề cảm thấy chuyện cụ bà đánh tôi là phạm pháp.”
“……”
Lý Việt cứng đờ người, im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, cậu ta ghé sát tai tôi, nhẹ giọng nói: “Tôi nghe ông nội bảo, hai ngày nữa sẽ có ông chủ lớn đến thôn chúng ta. Lúc đó tôi sẽ dẫn cậu đi tìm ông ấy.”
“Ông chủ lớn là người thành phố, nhất định biết luật.”
Đôi mắt cậu ta sáng rực, giống như một tia hy vọng giữa đêm đen.
Sau khi giúp tôi thoa thuốc, Lý Việt rời đi.
Cậu ta đi rồi, tôi ôm heo con chuẩn bị ngủ lại.
Nhưng vừa nhắm mắt, tôi đã cảm giác có ai đó đang nhìn mình.
Giữa đêm tối đen kịt, một luồng sáng chói mắt chiếu thẳng lên mặt tôi từ phía dưới.
Gương mặt trắng bệch của cụ bà hiện ra ngay trước mắt tôi.
Bà ta cười gằn, đầy dữ tợn: “Tiện tì, còn nhỏ tuổi mà đã biết quyến rũ đàn ông rồi hả?”
“Không phải…”
Tôi còn chưa kịp giải thích, đã bị bà ta trói lại rồi ném vào phòng cụ bà.
Tiếng roi mây xé gió lại một lần nữa vang lên bên tai tôi.
4
"Tiểu Diêu, cha cảm thấy lời của bà nội… Mà con đang nghĩ gì thế?"
Cha thấy tôi thất thần, liền đưa tay muốn xoa đầu tôi.
Tôi bừng tỉnh, theo phản xạ né tránh.
Trong mắt ông ta lóe lên một tia nghi hoặc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận