Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TIỂU DIÊU

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:36:11
Bác họ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Tôi lập tức ôm sách vở chạy ra sân, sắp xếp bàn ghế xong xuôi lại chạy vào phòng.
Tôi ngồi xổm trước giường, cười nói: "Bác, để con cõng bác ra ngoài nhé!"
Bác họ không động đậy. Tôi nghiêng đầu nhìn bác, kiên nhẫn dỗ dành: "Bác đừng sợ, con sẽ không làm bác ngã đâu. Ở nhà con cũng hay cõng bà nội ra gốc cây đầu thôn ngồi chơi với mấy bà cụ mà!"
Bác họ khẽ cau mày: "Con bé thế này, mà họ cũng để con làm mấy việc đó à?"
Tôi chớp mắt, tỏ ra ngây thơ vô tư: "Dạ có chứ! Bà nội bị đau chân nhiều năm rồi. Trước đây là mẹ làm, sau này mẹ mang thai em trai, nên bà bảo con cõng bà đi."
"Hừ, một nhà toàn những kẻ tính toán giỏi!" Bác họ cười lạnh, giọng đầy mỉa mai.
Dưới sự kiên trì của tôi, bác họ cuối cùng cũng chịu bò lên lưng tôi.
Tôi vừa cõng bác vừa cười hì hì: "Bác còn nhẹ hơn cả bà nội ấy chứ!"
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy người bác hơi cứng lại, bàn tay đặt trên vai tôi vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Sau khi đặt bác xuống ghế trong sân, tôi chủ động nói trời lạnh, phải vào nhà lấy chăn.
Lúc đi ngang qua phòng khách, tôi thấy cửa phòng của cụ bà vốn để mở giờ đã đóng lại.
Chắc bà đã yên tâm, xác định tôi sẽ không trốn nên mới dứt khoát đóng cửa tập trung tụng kinh.
Tôi nhẹ nhàng chạy vào phòng bác họ, nhanh chóng lục tìm.
Kiếp trước, tôi từng thấy bác nhét thứ đó vào tay cầm của roi mây.
Nhưng lần này, cây roi từng khiến tôi khiếp sợ lại không thấy đâu.
Không muốn để bác nghi ngờ, tôi đành ôm chăn trên giường lên.
Đúng lúc đó, một tiếng cạch giòn tan vang lên.
Tôi cúi đầu nhìn, lập tức nhặt chiếc USB lên, nhét vào túi áo.
Thuận lợi đến mức chính tôi cũng không ngờ!
Đã lấy được đồ, tôi đương nhiên không muốn ở lại đây nữa.
Tôi phải nghĩ cách rời đi.
Khi tôi ôm chăn ra sân, bác họ đã ngủ thiếp đi.
Cơ hội tốt!
Tôi nhẹ nhàng đặt chăn xuống, rón rén đi về phía cổng.
Ngón tay tôi vừa chạm vào then cửa, bác họ bỗng gọi tôi: "Tiểu Diêu."
Tôi giật mình, vội vàng quay lại.
Bác họ khẽ mở mắt, tròng mắt đỏ hoe: "Ra tiệm tạp hóa mua giúp bác chai bia đi."
Tôi theo phản xạ buột miệng: "Uống rượu không tốt đâu ạ!"
Bác họ im lặng vài giây, sau đó nói: "Vậy mua cho bác chai nước ngọt."
Vừa nói, bác vừa rút từ túi ra một tờ tiền một trăm, đưa cho tôi.
Nhìn vào mắt bác, trong đầu tôi vụt qua một khả năng, nhưng tôi không muốn xác nhận.
Tôi nhận tiền, rồi cúi xuống đắp lại chăn cho bác.
"Cảm ơn..."
Giọng bác càng lúc càng nhỏ, mấy từ cuối cùng tôi không nghe rõ.
Ra khỏi sân, tôi dừng chân ở khúc rẽ.
Qua khe cửa, tôi thấy bác họ đang cầm sách toán của tôi, chăm chú xem.
Đối diện với gia đình bác họ, tôi luôn cảm thấy mâu thuẫn.
Tôi có nên đối xử với họ như cách họ đã đối xử với tôi không?
Nhưng như vậy… bẩn quá, tôi không muốn tay mình vấy bẩn.
Kiếp trước, chính tay tôi đã giết bác để trả thù.
Kiếp này… có lẽ, chúng tôi sẽ có một kết cục khác.
Tôi siết chặt tờ tiền trong tay, không quay đầu lại, chạy thẳng ra khỏi thôn.

8
Một chiếc xe ô tô lao vút qua bên cạnh tôi, cuốn theo một làn bụi mù mịt. Tiếng phanh xe chói tai vang lên.
"Tiểu Diên!"
Tôi nghe thấy có người gọi mình.
Bước chân tôi khựng lại ngay lập tức, bởi vì giọng nói đó là của mẹ tôi.
Mẹ mở cửa xe, cẩn thận đỡ bụng xuống xe.
Tôi định chạy tới, nhưng khi nhìn thấy tài xế, tôi suýt nữa đánh mất bình tĩnh.
Kể cả hóa thành tro, tôi vẫn nhận ra gương mặt đó.
Kiếp trước, tôi phải chờ đợi rất lâu mới có được cơ hội, ngày mà ông chủ lớn đến thăm thôn Trần gia.
Từ sáng sớm, tôi đã chuẩn bị kỹ càng để bỏ trốn.
Nhưng dường như cụ bà đoán được kế hoạch của tôi, nên đã không rời tôi nửa bước.
Mặt trời dần dần khuất bóng, lòng tôi nóng như lửa đốt.
Tôi lấy cớ đau bụng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh thông với kho chứa củi, cửa sổ bên ngoài còn có chấn song inox chống trộm. Với sức lực của tôi, gần như không có khả năng bẻ cong chấn song để trốn thoát.
Ánh mắt tôi vô tình rơi xuống đống củi, trong đầu lóe lên một ý tưởng.
Tôi lập tức cất cao giọng hét lên: "Bà ơi, con bị ngã rồi, hình như gãy chân rồi!"
Bên ngoài truyền đến tiếng cụ bà bực tức mắng chửi: "Con nhãi thối, chỉ giỏi gây chuyện cho bà!"
Tôi nấp sau cánh cửa, đợi đến khi cụ bà đẩy cửa bước vào, tôi nhanh như chớp lao ra ngoài, thuận tay đóng sập cửa lại, lấy một thanh củi chắn ngang tay nắm.
Cụ bà phát hiện bị lừa, liền tức tối đập mạnh vào cửa: "Dám giở trò với bà hả? Đợi bà ra được xem bà có lột da mày không… Con nhãi chết tiệt, mau mở cửa!"
Tôi mặc kệ tiếng mắng chửi phía sau, quay người chạy thẳng ra ngoài thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=7]

Bình Luận

0 Thảo luận