Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TIỂU DIÊU

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-08-18 23:34:49
2
Ký ức kiếp trước lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà tôi phải gọi là "cha" trước mặt.
Tôi từng nghĩ rằng nếu có cơ hội gặp lại ông ta, tôi nhất định sẽ gào thét, chất vấn:
Tại sao không đến đón con?
Tại sao lại vứt bỏ con?
Nhưng lúc này, tôi lại bình tĩnh lạ thường.
Sai lầm lớn nhất của tôi kiếp trước chính là đặt hy vọng vào người khác.
Trời xanh đã cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ nữa, tôi phải tự cứu lấy chính mình!
"Cha, bác họ đã cứu cha, chúng ta nên báo đáp ông ấy. Nhưng có nhiều cách để báo đáp mà, tại sao nhất định phải là con?"
"Hay là bác họ đang nắm trong tay thứ gì đó khiến cha không thể không làm vậy?"
Tôi quan sát sắc mặt của cha.
Dù cố tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt hoảng loạn thoáng qua của cha vẫn bị tôi bắt trọn.
"Trẻ con đừng nói lung tung. Cha chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của bác con mà thôi."
Tôi thuận theo lời ông ta tiếp tục: "Nhưng cha là người lớn, con vẫn còn là trẻ con, tại sao ơn của người lớn lại bắt trẻ con trả?"
Cha ngẩn người vài giây, ánh mắt lập tức chuyển sang dò xét tôi: "Sao con lại nói như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ti-u-di-u&chuong=2]

Có phải có ai đó đã nói gì với con không?"
Tôi múc một muỗng cơm, giọng điệu ngây thơ: "Trên TV toàn chiếu như vậy mà!"
Cha thở phào nhẹ nhõm: "Sau này đừng xem mấy cái phim nhảm nhí đó nữa."
Thấy cha bị tôi đánh lạc hướng, bà nội liền lên tiếng: "Cha con không phải không cần con, chỉ là muốn con qua giúp bác họ một thời gian."
"Cha con tuần sau phải lên thành phố làm việc kiếm tiền lắp chân giả cho bác con, mẹ con thì sắp sinh em trai rồi, bà chân tay yếu ớt, mà con thì đang nghỉ hè, qua giúp bác họ một tay cũng chẳng sao cả."
"Đợi đến khi con đi học lại, chúng ta sẽ đến đón con về."
Bà nội nói rất có lý.
Đi học lại…
Tôi bật cười chua chát trong lòng.
Kiếp trước, bị nhốt trong nhà bác họ, tôi vẫn luôn ghi nhớ lời bà nội.
Tôi tự nhủ, ráng chịu đựng một chút thôi, họ nhất định sẽ đến đón tôi.
Nhưng thứ tôi chờ được lại là tiếng cười nhạo của cụ bà: "Mày sẽ không còn đang mong cha mày đón về đi học đấy chứ?"
"Nói thẳng cho mày biết nhé, cha mày mấy hôm trước đã đưa bà nội mày lên thành phố hưởng phúc rồi."
"Trường học đã khai giảng được nửa tháng, nếu bọn họ thực sự muốn đón mày, thì đã đến từ lâu rồi, sao có thể đợi đến tận bây giờ?"
Tôi hoảng loạn phản bác: "Không thể nào! Cha tôi sẽ không lừa tôi! Thầy Vương nhất định sẽ phát hiện tôi không đến trường, thầy ấy sẽ đến tìm tôi!"
"À, cái thằng đeo kính đó hả?" Cụ bà cười hả hê: "Có đến đấy, nhưng tao nghe nói cha mày đã lừa gạt hắn, bảo là mày chuyển lên thành phố học rồi, thủ tục chuyển trường chính là thầy giáo của mày tự tay giúp làm đó."
"Không thể nào! Lừa tôi! Các người đều đang lừa tôi!"
Tôi gấp đến mức muốn phát điên, đẩy mạnh cụ bà rồi lao ra ngoài.
Nhưng tôi quên mất, vì không chịu nghe lời, chân tôi đã bị trói chặt vào cột nhà.
Cả cơ thể tôi ngã sấp xuống đất, hai chiếc răng cửa bị gãy lìa, máu tươi tràn ra.
Cụ bà chửi rủa, lồm cồm bò dậy, rồi lập tức vung tay tát tôi hai cái nảy lửa: "Con tiện nhân, dám đẩy tao? Hôm nay tao không đánh chết mày thì không phải tao! Mày với cha mày đều là đồ vô dụng!"
Tai tôi ù đi, ong ong vang dội.
Tôi chỉ nhìn thấy cái miệng của bà ta không ngừng đóng mở, nước bọt bắn ra khắp không khí.
Bà ta chắc chắn đang mắng nhiếc tôi thậm tệ.
Nhưng may mắn thay, tôi không còn nghe thấy gì nữa.

3
“Bà cụ Trần, đủ rồi đấy.”
Người vừa đến ngậm chặt tẩu thuốc, khuôn mặt đen sạm đầy dấu vết của năm tháng.
Cụ bà dừng tay, thở hổn hển rồi ngồi phịch xuống bậc cửa.
Tôi còn chưa kịp nói gì, bà ta đã bắt đầu khóc lóc ấm ức, nước mắt nói rơi là rơi: “Lão trưởng thôn, ông không biết nỗi khổ trong lòng tôi đâu. Con trai tôi vốn lành lặn khỏe mạnh, vì cứu cha con bé mà mất cả đôi chân, cả đời này phải nằm liệt giường.”
“Ông nhà tôi mất sớm, tôi phải vất vả nuôi nó khôn lớn, chỉ mong nó có thể dưỡng già cho tôi. Nhưng giờ nó cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chết, ông nói xem tôi phải làm sao đây?”
Lão trưởng thôn nhả ra một làn khói, giọng trầm trầm: “Nhưng dù sao cũng không thể đánh đứa nhỏ đến mức này.”

Bình Luận

0 Thảo luận