Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THIÊN KIM THẬT CỦA HỢP HOAN TÔNG

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:24:25
Không phải chuyện Lâm Lang hay không Lâm Lang.

Mà vấn đề là… đó căn bản không phải một cô nương!

Cái gọi là hoa khôi Kinh thành Lâm Lang, thật ra chính là... sư đệ “điệu nhất” của Hợp Hoan Tông – Lâm Lãng.

Ký ức ào ạt dội về, đồng thời Lâm Lãng cũng nhìn thấy ta.

“Thiếu Chưởng môn? Người cũng đến sao?”

Thời gian gấp gáp, ta lập tức tóm tắt sơ lược, thuật lại âm mưu đụng hàng độc địa của Trúc Mai.

Lâm Lãng âm hiểm cười lạnh:

“Hở? Hạ lưu tới vậy sao? Không thể tha thứ!”

Hắn ta là tín đồ thời trang, ghét nhất là... đụng hàng.

“Được rồi Thiếu Chưởng môn, hôm nay người không cần động tay — mối thù này để ta trả thay!”

“Ngươi định làm thế nào?” — Ta hỏi.

Lâm Lãng nhe răng cười đầy yêu nghiệt:

“Ta sẽ tranh sủng với nàng ta!”

Hở?

Tranh sủng? Giới tính có chút sai lệch thì phải?

Trong trò tranh sủng ấy, sao lại có một bên là nam nhân?

Nhưng Lâm Lãng đã bắt đầu hành động rồi.

Hắn ta uốn eo như liễu trước gió, rồi mềm nhũn... ngã thẳng xuống hồ sen.

Rơi xuống nước, tất nhiên phải thay y phục.

Mà do ở xa, lại thêm mọi người chưa kịp nhìn kỹ xiêm y hắn đang mặc, cho nên... kế hoạch đụng hàng thất bại hoàn toàn.

Sắc mặt Trúc Mai đại biến.

Nhưng... điều khiến nàng ta đứng ngồi không yên, còn ở phía sau.

Khoảnh khắc Lâm Lãng rơi xuống nước, một đám công tử thế gia đồng loạt lao lên cứu người.

Trong số đó, người ở gần nhất — chính là thế tử An Quốc Hầu Mục Phong.

Mục Phong thấy mỹ nhân rơi xuống nước, lập tức lao xuống như tên b/ắ/n, nhanh chóng bế Lâm Lãng vào lòng, cứu người lên bờ.

Trúc Mai tức đến phát run.

Ai ai cũng biết, nàng ta đã đính hôn với Mục Phong từ lâu.

Nhờ vào bản lĩnh “trà xanh thượng thừa”, nàng ta khiến Mục Phong mê mẩn đến mức thề rằng nếu không phải nàng ta thì cho dù ai cũng không cưới.

Đáng tiếc thay, Lâm Lãng... lại là long tỉnh giữa biển trà xanh, là hồ ly đội lốt mỹ nhân.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-c-a-h-p-hoan-t-ng&chuong=8]


Một khi Mục Phong bị hắn ta cuốn lấy, thì đừng nói là liếc nhìn Trúc Mai, đến cái bóng của nàng ta cũng không lọt vào mắt nữa.

Đúng như ta dự liệu, Mục Phong dìu Lâm Lãng đi thay xiêm y, suốt cả một canh giờ vẫn chưa quay lại.

10

Trúc Mai rốt cuộc vẫn còn non tay, không giữ nổi bình tĩnh.

Sau một hồi ngồi cứng người như tượng đá, cuối cùng nàng ta cũng đột ngột đứng phắt dậy, lao đi tìm Mục Phong.

Chúng tiểu thư thiếu gia thấy nàng cất bước, ai nấy đều ngửi được mùi trò hay, lập tức rủ nhau lén bám theo.

Ta vì sợ bị vu oan nên không đi theo, chỉ một mình ngồi nơi hoa sảnh, vờ làm ra vẻ đoan trang nhàn nhã đọc sách.

Nhưng ta dù gì cũng là tu sĩ Kim Đan, mắt sáng tai thính, há lại bỏ lỡ màn kịch lớn?

Bọn họ tới cửa phòng thay y phục – một gian noãn các – chưa cần đẩy cửa, tiếng rên rỉ hoan lạc nam nữ lẫn lộn đã vọng ra như sấm đ/á/n/h bên tai.

Không dám miêu tả, chỉ có thể nói một câu: quá sung sức.

Nói một cách đơn giản, chính là Mục Phong đã hoàn toàn bị cuốn vào.

Trúc Mai lập tức mất khống chế, một cước đá tung cửa xông thẳng vào phòng.

Tiếp theo là tiếng loảng xoảng... ly chén, đồ đạc bị đ/ậ/p phá sạch bách.

“Đồ phụ bạc! Chàng rõ ràng đã có hôn ước với ta, vậy mà còn dám bội ước lén lút tư thông với tiện nữ nhân này?!”

Ta suýt nữa bật cười thành tiếng.

Hy vọng nàng ta nhìn rõ người rồi hãy mắng.

Kẻ thông d/a/m với Mục Phong có thể là tiện nhân, nhưng... chắc chắn không phải nữ nhân.

Mục Phong bị bắt gian tại trận, lập tức thẹn quá hóa giận.

Hắn ta đến cả dây lưng cũng chưa kịp buộc, liền bật dậy, vung tay t/á/t Trúc Mai một cái trời giáng.

“Tiện nhân? Ngươi nói ai là tiện nhân hả?!”

Trúc Mai bị t/á/t ngã nhào xuống đất, khóe miệng rớm m/a/u, kinh hãi ngẩng đầu nhìn Mục Phong:

“Chàng... chàng dám đ/á/n/h ta? Vì một kỹ nữ mà chàng đ/á/n/h ta sao?!”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận