Trong Tướng phủ, người cuối cùng biết hắn ta trở về... chính là ta.
Khi ta bước vào, thì vở kịch đoàn viên bốn người Trúc gia đã đến hồi cao trào.
Trúc Mai đang sà vào lòng Trúc Thanh Tùng, nghẹn ngào nức nở, còn phu phụ Trúc Thừa tướng thì ngồi bên cạnh lau nước mắt nhìn nhau.
Thấy ta đến, hai người kia liền lườm một cái đầy chán ghét.
Chuyện lần trước Ngưu công tử và Mã công tử “đại chiến” long trời lở đất trong phủ, rõ ràng là Trúc Mai tự làm tự chịu, g/ậ/y ông đ/ậ/p lưng ông.
Thế nhưng đôi phu thê già này vẫn cứ khăng khăng đổ hết tội lỗi lên đầu ta.
“Mai Nhi xưa nay luôn ngoan ngoãn nghe lời! Nếu không phải ngươi b/a/t n/a/t nó, sao nó lại làm ra chuyện như vậy?”
À đúng đúng đúng.
Trúc Mai và Trúc Thanh Tùng đang tựa sát nhau cũng phát hiện ra ta đã tới.
Trúc Mai như thể bị ta d/o/a sợ, bật khóc to hơn, chẳng bao lâu thì ngất lịm trong lồng n/g/u/c để trần của Trúc Thanh Tùng.
Diễn xuất hơi kém, nhưng may là đám người kia đều mắt mù không nhìn ra.
Trúc Thanh Tùng thấy vậy thì gào lên một tiếng về phía ta, khí thế chẳng khác nào con chó dữ nhất nơi đầu làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-c-a-h-p-hoan-t-ng&chuong=4]
Nhưng người trong lòng hắn ta còn quan trọng hơn, nên hắn ta chọn cúi xuống xem xét tình hình của Trúc Mai trước.
Đúng là một đôi huynh muội giả “tình thâm nghĩa trọng”.
Ta không nhịn nổi, liền buông một tiếng kêu kỳ quái:
“Yooo~”
Một tiếng kêu thấu tận tâm can.
Trúc Thanh Tùng giật mình ho khan ra một bãi đờm, phun thẳng lên mặt Trúc Mai.
Trúc Mai đang giả vờ ngất liền bật dậy như cá chép, nôn ọe không ngừng.
Còn ta thì suýt nữa cười đến lăn ra đất.
Trúc Thanh Tùng bị ta chọc đ/i/e/n, hất mạnh Trúc Mai ra, xông thẳng về phía ta.
“Tiện nhân còn dám cười! Nếu không phải ngươi phát ra cái âm thanh quỷ dị kia, ta sao có thể... sao ta có thể làm thương tổn Mai Nhi?!”
Thế nhưng lời hắn ta nói lại chẳng khiến ai động lòng.
Trúc Thừa tướng nhíu mày nghi hoặc:
“Thanh Tùng, con sao vậy?”
Trúc Thanh Tùng dừng bước:
“Phụ thân, sao người lại hỏi vậy?”
Trúc Thừa tướng lưỡng lự đáp:
“Vừa rồi trong phòng... nào có ai cười hay phát ra âm thanh gì đâu.”
Trúc phu nhân cũng đầy lo lắng:
“Đúng vậy, chẳng lẽ con nghe nhầm?”
Tất nhiên là bọn họ không nghe thấy gì, bởi nãy giờ ta dùng phương pháp truyền âm nhập mật, âm thanh phát ra chỉ có một mình Trúc Thanh Tùng nghe được.
Hắn ta ôm đầu đầy d/a/u d/o/n.
Do dùng ngũ thạch tán quá thường xuyên, giờ chính hắn ta cũng hoài nghi bản thân đang bị ảo giác.
Trong tình cảnh như thế, tất nhiên ta càng chơi càng vui.
Ta bắt đầu mở tiệc... độc thoại.
“Ngực của Trúc Thanh Tùng hình như lúc nào cũng phơi ra ngoài ấy nhỉ, đen sì sì như ba năm chưa tắm.”
“Cảm giác thúi thúi á.”
“Nhìn kỹ lại... trên hai cái tiêu điểm còn có đầy lông li ti... Trên người ai cũng có lông ~”
“Cơ mà rảnh thì nhổ bớt đi. Còn bày đặt làm phong lưu danh sĩ, người ta nhìn thấy không b/a/t n/a/t mới là lạ.”
“Chậc chậc.”
Mỗi lần ta buông một câu, sắc mặt Trúc Thanh Tùng lại chuyển thêm một tông xanh lá.
“Câm miệng! Tiện nhân, ngươi câm miệng cho ta!!”
Nhưng ta có gì để mà câm đâu chứ?
Trong mắt mọi người, ta từ đầu đến cuối còn chưa hé môi lấy một lần.
Lần này, đến cả Trúc Mai cũng bắt đầu hoài nghi... có phải hắn ta uống ngũ thạch tán đến phát đ/i/e/n thật rồi.
Cả nhà cũng chẳng buồn tranh cãi nữa, vội vàng sai người đi mời Thái y đến khám b/ệ/n/h.
Thế nhưng, khi lão thái y bước vào phòng và chạm mặt ta…
Ta và ông ta đồng thời… sững người, hai mắt tròn xoe, chấn kinh đối mặt.
06
Quả nhiên, ta không phải người duy nhất của Hợp Hoan Tông trong Kinh thành.
Thậm chí, ta cũng chẳng phải một trong hai người duy nhất.
Bởi vì... vị lão thái y kia, Kỷ Lâm, xét về bối phận thì là sư chất của ta.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận