Y thuật của ông ấy — chính là do ta truyền dạy.
Khi còn trẻ, sư chất Kỷ Lâm từng là một yêu nam danh chấn tam giới, một đôi mắt nai long lanh, u buồn mê hoặc.
Khi ấy, chỉ vì tranh đoạt ông, hơn ngàn tiên ma đã đại chiến long trời lở đất.
Tiên sơn nhuốm m/a/u, ma cốc trào lệ.
Thế nhưng giữa cơn cuồng phong tình ái ngút trời ấy, ông ấy lại dần trở nên tê liệt, cuối cùng tuyệt tình đoạn ái, dấn thân vào con đường vô tình đạo.
Ông ấy nói ông ấy đã ngộ ra.
Muốn giữ thiên lý, nhất định phải đoạn nhân d/ụ/c.
Từ ngày đó, ông ấy chuyên tâm khổ tu vô tình đạo.
Ta chưa từng ngờ rằng, phương pháp tu luyện vô tình đạo của ông ấy, lại là… gia nhập Nội vụ phủ, trở thành chủ đao t/h/i/ế/n h/o/ạ/n thái giám.
Về sau, nhờ đao pháp cao minh, ông ấy còn được đề bạt lên Thái y viện.
Lúc này, ta và sư chất Kỷ Lâm dùng truyền âm nhập mật khẩn cấp trao đổi.
“Thiếu Chưởng môn! Thì ra người chính là thiên kim thật xui xẻo của Tướng phủ đó sao!”
Chỉ có người tu vô tình đạo, mới có thể mở miệng nói ra lời tuyệt tình đến thế.
Nhưng ta không trách ông ấy, ngược lại còn cùng ông ấy nhanh chóng hội chẩn.
“Vấn đề tâm thần của Trúc Thanh Tùng không nghiêm trọng, chỉ là có chút sở thích phô bày t/h/a/n t/h/e và khuynh hướng bừa bãi thôi.”
“Vừa rồi ta chỉ dùng truyền âm nhập mật khiến hắn ta suy sụp, tổng thể mà nói không có gì đáng ngại.”
“Có điều... về mặt nam khoa nhất định có vấn đề, nên đặc biệt kiểm tra kỹ càng phần đó.”
Sư chất gật đầu.
“Dùng ngũ thạch tán nhiều quá thì như vậy là bình thường, không có gì lạ.”
Chẳng bao lâu sau khi Kỷ Lâm bước vào phòng, liền dùng truyền âm nhập mật phát ra một tiếng rú sắc bén:
“Á á á tên chó này không những...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-c-a-h-p-hoan-t-ng&chuong=5]
không được, mà còn mắc b/ệ/n/h dơ dáy nữa!”
“Thiếu Chưởng môn! Ta không nhịn nổi nữa rồi! Phải c/a/t thì mới trị tận gốc!”
Ta nghiêm túc hướng dẫn:
“Dùng Tam muội chân hỏa sát trùng là đủ.”
Nhưng sư chất bị b/ệ/n/h sạch sẽ nặng — ông ấy quyết định sát trùng gấp đôi.
Ông ấy... đ/ố/t hai lần.
Sau khi hoàn tất, Kỷ Lâm lê t/h/â/n x/a/c mỏi mệt ra khỏi phòng.
Không khó để nhận ra, tinh thần của ông ấy đã bị đả kích nặng nề, đạo tâm suýt nữa tan vỡ.
Thế nhưng, trên tinh thần “nỗi đau để người khác chịu”, Kỷ Lâm lập tức thông báo cho phu phụ Trúc Thừa tướng rằng Trúc Thanh Tùng đã là phế nhân vô phương cứu vãn.
Không ngoài dự liệu, trong Tướng phủ lại có thêm hai người ngất xỉu.
Còn chúng ta — những người của Hợp Hoan Tông — thì thu được niềm vui lớn lao.
Đây chính là song thắng.
Nói chính xác hơn thì… chúng ta thắng tới hai lần.
07
Từ sau chuyện kia, không khí trong Tướng phủ luôn u ám nặng nề, mãi cho đến khi có tin Thái hậu sắp tổ chức nhã yến mới xem như tạm thời chuyển biến.
Ngoài Trúc Mai, đến cả ta cũng nằm trong danh sách khách mời.
Yến hội lần này, toàn bộ nam nữ quý tộc chưa thành hôn trong kinh thành đều được mời, bởi vậy nhà nhà ai nấy đều đặc biệt coi trọng.
Trúc Mai làm nũng đòi may xiêm y mới, Trúc phu nhân đương nhiên thuận theo.
Còn ta?
Bà ta không buồn liếc nhìn lấy một cái.
Từ ngày bước chân vào phủ đến nay, trên người ta chỉ mặc mỗi xiêm y của mình mang theo.
Toàn bộ Tướng phủ, thứ duy nhất họ cho ta, ngoại trừ sự vui vẻ thuần túy… chẳng có gì khác.
Hôm đó, Trúc Mai và Trúc phu nhân vừa mang vải vóc mới mua trở về, liền đụng phải ta trong sân.
Trúc Mai làm bộ kinh ngạc:
“Ơ kìa, tỷ tỷ cũng được mời tới tham dự yến tiệc à? Ta sao lại quên khuấy mất nhỉ?”
Đồ trà xanh c/h/e/c tiệt, nước mũi rơi vào miệng chắc cũng biết đường mà n/u/o/t.
Trúc phu nhân không hề ngó tới ta, chỉ lạnh lùng phất tay:
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận