Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI LÀ NHÂN VIÊN THU GOM TRA NAM

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-22 01:10:40
18
Chị yêu em... Đó là cách tôi thể hiện tình cảm, chứ không phải một cuộc trao đổi mua bán.
Vì yêu em nên tôi hy vọng sẽ nhận lại được tiếng đáp của tình yêu.
Nhưng nếu không có, thì cũng không sao cả. Bởi vì, em cũng có quyền lựa chọn tình yêu của riêng mình.
“Tình yêu vốn dĩ không có logic. Giống như tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại yêu một người như vậy.”
Nghĩ đến đây, tim tôi bỗng quặn thắt như bị dao cứa.
Tôi nghĩ đến Phương Kiệt.
Nhưng gã đeo kính sẽ không hiểu được.
Tôi biết sự cố chấp của hắn đã ăn sâu vào tận xương tủy, một vài câu nói không thể khiến hắn thay đổi. Tôi chỉ còn cách kéo dài thời gian.
Con dao lại được giơ lên.
Đúng lúc ấy, một người bất ngờ lao tới, đẩy mạnh gã đeo kính khiến hắn loạng choạng, con dao trong tay cũng văng ra xa.
Ngay sau đó, đội an ninh của công ty phá cửa xông vào, lập tức khống chế hắn và nhét thẳng vào một cái vali chuyên dụng.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, còn đang hoảng loạn thì người vừa cứu tôi đã lao tới ôm chặt lấy tôi.
“Không sao rồi, mọi chuyện qua rồi, qua hết rồi.”
Giọng nói ấy... nghe quen đến lạ. Là...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-l-nh-n-vi-n-thu-gom-tra-nam&chuong=8]

giọng của Phương Kiệt?
Cậu ấy đến thật sao?
Tôi kinh ngạc nhìn Phương Kiệt, chỉ thấy cậu ấy đang lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt lộ ra một tia bình tĩnh mà trước nay tôi chưa từng thấy.
Tôi định mở miệng giải thích, nhưng lại bị cậu ấy nhẹ nhàng ngăn lại:
“Không cần đâu, em biết hết rồi. Người cần nói xin lỗi… thật ra phải là em.”
19
Trên đời này vốn không hề tồn tại cái tên Phương Kiệt. Người thật sự tồn tại, chỉ là một nam chuyên viên thu hồi “đồ bỏ đi”.
Cũng giống như tôi đi thu gom “lon” tra nam, cậu ấy cũng đến đây để thu gom “lon” tra nữ.
Còn tôi, không biết vì lý do gì, cũng bị đưa vào danh sách thu hồi.
Nhưng tôi rõ ràng là một con người bằng xương bằng thịt cơ mà!
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình hít sâu một hơi.
Cậu ấy nói, để tiếp cận tôi, cậu ấy đã vắt óc nghĩ cách giả làm một sinh viên thật thà đáng tin.
“Khi một người phụ nữ đã trải đủ sóng gió, hãy đưa cô ấy đi xem đu quay.”
Sau đó, cậu ấy còn gắn thêm cho mình một “mã độc vận rủi” rồi thông qua hàng loạt sự kiện tưởng như ngẫu nhiên, cuối cùng thành công thâm nhập vào thế giới của tôi.
Tất cả… đều là chiêu trò.
Toàn bộ... đều là tính toán.
“Nhưng mà...” Phương Kiệt đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Cậu ấy nói, trong quá trình tiếp xúc, cậu ấy thật sự đã yêu tôi.
Cậu ấy chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một cô gái “lon”, lại còn là loại bị gắn nhãn tra nữ.
Nhưng cậu ấy cảm thấy tôi không phải người như vậy. Cậu ấy không tìm được vấn đề nào ở tôi cả.
Cho đến khi Phương Kiệt nhận được xấp ảnh đó.
Khi ấy, cậu ấy nghĩ tôi chỉ là một kẻ ong bướm, đi khắp nơi lừa gạt tình cảm của người khác.
Nhưng rồi cậu ấy lại không nỡ ra tay, chỉ có thể đau lòng rút lui, chọn cách biến mất không lời từ biệt.
“Thế… sao em lại tìm được chị?” Tôi ngẩng đầu hỏi, giọng vẫn còn bối rối.
“Chị nghĩ em có thể yên tâm bỏ lại chị ở nơi đó sao?”
Trong mắt Phương Kiệt ánh lên tia nước lấp lánh, đó là nước mắt đang cố kìm lại.
20
Thế nhưng đến tận lúc này, tôi vẫn còn một câu hỏi chưa có lời giải.
Tại sao tôi lại xuất hiện trong danh sách “lon” thu hồi?
Tôi là người thật việc thật cơ mà, tôi còn nhớ rất rõ nơi mình được sinh ra.
“Ngoài cái lão già ch.ết tiệt đó ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa đây?”
Nghe tôi hỏi, sếp khẽ nở một nụ cười khó đoán.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi lập tức hiểu ra tất cả.
Cái người mà chị ấy gọi là “lão già ch.ết tiệt” đó chính là ông chủ của công ty chúng tôi.
Ba mươi năm trước, ông ta cắt xén nguyên liệu, sản xuất hàng loạt “lon” tra nam lỗi.
Ba mươi năm sau, ông ta buộc phải chi tiền thuê người đi thu hồi nhưng lại không muốn gánh mức lương cao nữa.
Vậy là ông ta nghĩ ra một chiêu, tự tàn sát lẫn nhau.
Trong giai đoạn cuối cùng của nhiệm vụ, ông ta lén viết tên các nữ nhân viên vào file Excel, ra lệnh cho các nam chuyên viên thu hồi trực tiếp “xử lý”.
Như vậy, ông ta sẽ bớt được một khoản lớn tiền lương.
Cái tâm địa đen tối ấy, chẳng khác gì ba mươi năm trước.
Nếu không phải vì tôi và Phương Kiệt yêu nhau, chiêu này e là lại tiếp tục phát huy hiệu quả như trước.
Vài ngày sau, sếp bước vào văn phòng của lão chủ công ty nhận thay toàn bộ lương cho mọi người.
Trước khi rời đi, chị ấy đột nhiên rút ra một khẩu súng, không nói không rằng, bắn thẳng vào ngực ông ta một phát.
Lợi dụng lúc chuông báo động chưa vang lên, chị ấy lập tức tháo mặt nạ rồi tẩu thoát.
“Anh trai à, cho chị ăn một miếng được không? Toàn cao lương mỹ vị cả đấy, chị cũng muốn ăn thử món thanh đạm một chút.”
“Có điều…” Tôi vẫn chưa từng nói cho họ biết, thật ra tôi kiêm luôn hai công việc.
Tôi không chỉ là nhân viên thu hồi tra nam mà còn là chuyên viên thu hồi “lon” ông chủ tim đen của một công ty khác.
Tôi cúi đầu, gửi ảnh lão chủ vào nhóm công việc bên kia, mở file Excel, đánh dấu bên cạnh tên ông ta: Đã xử lý.
Hoàn tất mọi thứ, tôi chuyển tiền cho các thành viên trong nhóm rồi một mình đến hòn đảo kia.
Trên đảo, Phương Kiệt, chị sếp và Bạch Huệ đều đang đợi tôi.
Chúng tôi góp vốn, cùng nhau mở một cửa hàng nhỏ ngay tại hòn đảo này.
Ngày khai trương đầu tiên, Phương Kiệt lại bất cẩn, làm rơi giỏ hoa bên ngoài.
Cậu ấy luống cuống, định cúi xuống nhặt thì phát hiện có người đã nhanh tay nhặt lên trước.
Ngẩng đầu, cậu ấy bắt gặp ánh mắt tôi.
“Lần này… không phải đang giở chiêu với chị đấy chứ?” Tôi nhìn cậu ấy, nở nụ cười, ánh mắt như thiêu như đốt.
“Đại ca! Tuyệt đối không có!” Cậu ấy bật dậy, đứng nghiêm, nghiêm túc giơ tay chào tôi,
“Em xui thật đấy! Nhưng không hề có chiêu trò!”
Nhìn bộ dạng luống cuống, mồ hôi đầm đìa của cậu ấy, tôi bỗng thấy ấm lòng.
Cậu ấy đúng là xui thật, nhưng tôi thì có vẻ rất may mắn.
Tôi đã đóng kín trái tim suốt ngần ấy năm, vậy mà lại tin vào một mối tình như thế.
Và cuối cùng, tôi đã tin đúng.
Đôi khi, tình yêu là thế đấy... nó thật kỳ diệu, có phải không?
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận