Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI LÀ NHÂN VIÊN THU GOM TRA NAM

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-22 01:10:15
13
Ai mà ngờ được Diệp Tiểu Phàn lại bướng bỉnh đến thế.
Nghe bọn tôi khuyên nhủ nhẹ nhàng đến vậy, cô ấy chỉ phồng má tức giận, không nói một lời.
Tôi còn định nói tiếp thì chợt nghe điện thoại “ting” một tiếng.
Trong nhóm công việc có tin nhắn mới, lại có một “cục xương” bị gặm xong rồi.
Tôi vội mở file Excel ra xem, vừa nhìn vào đã thấy người cập nhật mới nhất chính là gã tài chính.
【Gã tài chính – Đã xử lý. Vấn đề: Ngoại tình. Người xử lý: Mặc Sư Sư, Bạch Huệ.】
Khoan đã...
Lần này thì đến lượt tôi với Bạch Huệ ngơ ngác như hai con nai giữa đường cao tốc.
Rõ ràng chúng tôi đã thất bại, bị cô gái trước mặt đoạt mất “con mồi”, sao lại tính vào KPI của bọn tôi?
Chẳng lẽ...
Thấy hai đứa tôi há hốc mồm nhìn nhau, Diệp Tiểu Phàn nhíu mày, bực bội giật phăng bộ tóc giả, vắt chéo chân, bắt đầu lên tiếng: “Giờ mới nhận ra à? Là tôi đấy!”
Trời ơi, sếp! Chính là sếp của bọn tôi!
Diệp Tiểu Phàn... à không, là sếp... hình như vẫn chưa nguôi giận:
“Với cái tốc độ rùa bò của hai đứa mấy người, tôi cả năm nay không tổng kết được lương luôn đó biết không?!”
“Còn cô nữa, Mặc Sư Sư, cô là Trừ Tra cao cấp rồi, sao chuyện đơn giản thế mà cũng bó tay?”
“Hải vương kiểu này chắc cô thấy đầy rồi chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-l-nh-n-vi-n-thu-gom-tra-nam&chuong=6]

Còn bị tên cặn bã đó dắt mũi đến mức xoay như chong chóng. Không thấy mất mặt à? Ra ngoài đừng nhận là học trò của tôi.”
Tôi bị một tràng mắng như sấm rền giáng xuống đầu, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống.
May mà sau khi trút xong bực dọc, sếp dịu giọng lại: “Dù sao đi nữa, cũng coi như hai đứa đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tối nay đi theo tôi, đóng gói hồ sơ, xác minh lần cuối là có thể quyết toán tiền lương rồi.”
“Được rồi, đi thôi, thư giãn một chút đi.”
Nhìn bóng lưng sếp sải bước đi phía trước, tôi với Bạch Huệ vẫn còn đơ ra, ngơ ngác nhìn nhau.
Sếp quay đầu lại, mặt đầy bất lực: “Đi nhanh! Tôi mời tiệc mừng công đấy, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Dạ! Tụi em tới liền! Cảm ơn madam!”
14
Trong bữa tiệc mừng công, madam bảo tụi tôi sau khi tính xong lương thì ai về nhà nấy, đừng tiếp tục làm công việc này nữa.
“Công ty này dị quá rồi, tụi mình nên tìm chỗ nào đàng hoàng hơn.”
Trên bàn tiệc, bọn tôi cùng nhau cụng ly.
“Madam, sau này chị định đi đâu?”
“Tôi á? Tôi không làm nữa. Tiền tôi đủ rồi, nhà thì có thể cho thuê lấy lời. Có tiền rồi thì còn đi làm chi nữa.”
Nghe xong câu đó, tôi chỉ muốn vả cho mình mấy cái vì không tỉnh ngộ sớm hơn.
Dù sao thì, tối đó tôi cũng có một buổi tiệc khá vui.
Nhưng mà đúng là “vui quá hóa buồn”, câu đó chưa bao giờ sai.
Vừa bước chân về nhà, tôi đã thấy Phương Kiệt ngồi trong phòng khách, hai mắt đỏ hoe, cả người như đang bốc lửa.
Thấy tôi bước lại gần, cậu ấy đã “bốp” một tiếng ném cả xấp ảnh xuống bàn.
“Chị tự nhìn đi, đây là cái gì?”
Tôi cúi đầu nhìn, lập tức hồn vía lên mây.
ch.ết tiệt thật, rốt cuộc là thằng nào khốn nạn rình lúc tôi đi làm rồi chụp ảnh lúc tôi với mấy tên đàn ông khác sau đó gửi cho cậu ấy vậy?
Ngẩng đầu lên, Phương Kiệt đã tức đến mức cả người run rẩy:
“Chị… chị làm em quá thất vọng rồi!”
“Không, em nghe chị giải thích đã...”
Vừa thốt ra được câu đó, tôi lập tức nhớ đến điều lệ công ty.
【Cấm tiết lộ nội dung công việc, vi phạm phải bồi thường.】
Nghĩ đến đây, tôi đành nghẹn lời, không dám nói thêm.
Thấy tôi im lặng, cậu ấy càng giận dữ, hất tay tôi ra: “Thì ra… chị cũng chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.”
“Được, là em mù mắt. Từ giờ trở đi, đừng bao giờ gặp lại.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, cậu ấy đã “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, không hề ngoảnh đầu.
Căn phòng khách rộng lớn, giờ chỉ còn lại mình tôi lặng người đứng trong gió.
Thật nực cười. Hóa ra công ty cấm yêu đương là để tránh đúng cái loại hiểu lầm thế này.
Mà rõ ràng lúc nãy, khi nói đến kế hoạch sau khi nghỉ việc, tôi còn tính đến việc có cậu ấy bên cạnh nữa cơ mà.
Tôi, Mặc Sư Sư — một người gần như chẳng tin vào tình yêu cuối cùng lại tin một lần, thế mà lại kết thúc theo cách vớ vẩn thế này.
Chẳng lẽ, tôi sinh ra đã là mệnh cô tinh thật sao?
Tôi cảm thấy tim như bị kim đâm, từng nhịp từng nhịp đau nhói. Thì ra thất tình lại là cảm giác thế này à.
“Cũng may, chứng tỏ tôi chưa hoàn toàn đóng băng cảm xúc đấy chứ.”
Tựa vào lòng Bạch Huệ, tôi bật cười tự giễu.
“Cười? Chị còn cười được à?”
Bạch Huệ sắp khóc đến nơi rồi.
“Sao chị lại bất cẩn vậy hả? Hai chị là do em dàn xếp đấy, nói tan là tan luôn à?”
Chắc thấy tôi thật sự cần được an ủi, cậu ấy đổi giọng, mềm mại hơn một chút:
“Thôi bỏ đi, dù sao tụi mình cũng sắp nghỉ rồi. Đợi nghỉ hẳn, lúc đó chị nói rõ với cậu ấy, không còn ràng buộc nữa thì chẳng cần bồi thường gì cả.”
Chỉ là… cậu ấy còn muốn gặp tôi nữa không? Cậu ấy còn muốn nghe tôi giải thích không?
Hơn nữa, liệu cậu ấy có tin nổi vào một lý do y như truyện viễn tưởng thế kia không?

Bình Luận

0 Thảo luận