Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI LÀ NHÂN VIÊN THU GOM TRA NAM

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-22 01:09:22
3
Chẳng bao lâu, cậu sao nhỏ kia uống nước xong thì ngủ mê man.
Thấy vậy, tôi lập tức lôi cái vali ra, nhét cậu ta vào trong, đặt lên xe điện, thuần thục phóng thẳng về phía ngoại ô.
Đúng, xe điện đấy. Tôi đây là phú bà, thích cưỡi "con điện đu" nhỏ thì tôi cứ cưỡi, ai cấm được tôi chắc?
Mà không ngoài dự đoán, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Không biết cái đồ trời đánh nào, dám giăng dây bẫy ngựa giữa đường.
Tôi vừa tạt qua thì lập tức ngã sấp mặt, ăn bùn đầy mồm.
Còn cái vali chứa người thì cũng bay vút lên, vẽ một đường cong đẹp đẽ rồi rơi tọt vào bụi cỏ ven đường.
“Tổ cha đứa nào vô học vậy hả?!”
Tôi vùng vẫy muốn bò dậy nhưng cái chân đau quá, đành ngồi bệt dưới đất chửi xối xả.
Lúc này, một thanh niên trông như sinh viên chạy lại.
“Chị ơi, chị không sao chứ?”
Dưới ánh đêm, cậu ấy tròn mắt, sốt ruột đỡ xe tôi dậy, rồi quay sang đỡ tôi: “Hay để em đưa chị đi bệnh viện nhé?”
“Không, không cần!”
Tôi xua tay lia lịa, cố tỏ ra mình còn khỏe mạnh, ai dè vừa đứng lên đã lộn cổ ngã xuống lần nữa.
Má ơi, xin cậu đi cho lẹ, cái vali tội lỗi của tôi còn nằm chình ình ở kia kìa!
Nhưng thằng nhóc này lại chẳng hề có ý định rời đi, trái lại còn nhìn càng chân thành hơn.
“Cái vali kia là của chị phải không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-l-nh-n-vi-n-thu-gom-tra-nam&chuong=2]

Để em giúp chị mang qua đây nhé.”
“Đừng!”
Tôi hét lên, đến chính tôi còn bị tiếng la của mình dọa cho giật mình.
Đùa à, lỡ đâu trong đó thò ra khúc tay khúc chân thì xong đời tôi chắc?
“Cậu đi đi, tôi không sao, không cần giúp đâu.”
Tôi lảo đảo đứng dậy, trong lòng thề: cho dù có què chân cũng phải bảo vệ cái vali này cho bằng được.
Khổ nỗi, cái thằng sinh viên với ánh mắt vừa trong sáng vừa ngu ngơ này, cứng đầu y như trâu, tôi nói kiểu gì nó cũng không yên tâm, cứ khăng khăng phải dìu tôi đi cho bằng được.
Đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất, một luồng ánh sáng trắng quét qua, kèm theo giọng điệu quen thuộc, ngọt nhão vang lên: “Chị ơi, sao chị lại ở đây, bất cẩn quá đi~”
Bạch Huệ từ trong bụi cỏ nhảy ra, liếc tôi một cái đầy ẩn ý, rồi quay sang cậu sinh viên kia: “Cái đó… để em lo cho chị em là được rồi, anh đừng lo nữa nhé.”
Cậu sinh viên xác nhận tới lui mấy lần, cuối cùng mới chịu rời đi với vẻ mặt còn đầy lo lắng.
Dưới ánh trăng, Bạch Huệ xách cái vali nặng chình chịch, lắc qua lắc lại rồi vứt mạnh xuống trước mặt tôi: “Chị, với cái năng lực làm ăn thế này mà cũng đòi làm góa phụ đen số một á?”
“Nói trước, lần sau mà còn bày trò thế này thì em không thèm cứu đâu.”
4
Tuy bị Bạch Huệ xỉa xói cho một trận nhưng cuối cùng tôi vẫn hoàn thành nhiệm vụ xử lý tên tra nam thứ 98 mà không gặp sự cố lớn.
Sắp rồi, tôi sắp bước sang con số 99.
Lúc này, trước mắt tôi là một gã đàn ông đeo kính gọng đen.
Hắn vừa căng thẳng nhấp trà, vừa cúi đầu, nhưng khóe mắt thì len lén ngó trộm tôi qua mép kính.
Một kiểu điển hình: ngoài thì giả vờ đứng đắn, trong thì bụng đầy ý đồ... nhát gan nhưng lòng đầy dã tâm.
Ngay lần đầu nhìn qua ô cửa sổ, tôi đã nhanh chóng kết luận xong trong đầu.
Thế là tôi lập tức đổi vai, từ phong thái chị đại chuyển ngay sang kiểu "cô mèo hoang" biết pha trò, biết chơi.
“Anh thích xem phim hả? Thích xem phim gì? Hay là tôi dẫn anh đi bar coi múa cột nha?”
“Chưa từng coi múa cột á? Vậy lần sau tới nhà tôi, tôi nhảy cho anh xem luôn.”
“Đúng rồi, tôi đâu chỉ biết mỗi múa cột đâu. Lặn biển nè, cưỡi ngựa nè, đánh golf nè, tôi chơi được hết đó~”
Chẳng mấy chốc, gã đeo kính ban nãy còn e thẹn ngại ngùng, giờ đã cười toe toét, mặt mũi phấn khích, không muốn dừng lại nữa.
Tôi ngồi nhìn "chiến tích" của mình, trong lòng khá hài lòng, nhưng cũng hơi tò mò, rốt cuộc cái gã này làm gì mà bị liệt vào danh sách "cần thanh lý" của tôi vậy nhỉ?
Đang mải nghĩ, tôi bỗng cảm nhận được có ánh mắt đang dán chặt lên người mình.
Ánh mắt đó, cứng rắn, gắt gao, tràn ngập oán hận.
Ánh mắt này…
Tôi quay phắt đầu lại, lập tức bắt gặp gương mặt đang tức đến nỗi biến dạng của Bạch Huệ.
Cô ta ngồi ngay sau lưng tôi, lỗ mũi phập phồng như muốn phụt khói đến nơi.
Tôi vội vàng quay đi, trong lòng chột dạ, không dám đối mặt với cô ta.
Ngay sau đó, một tấm card nhỏ được đưa tới cùng với dĩa đồ ăn.
Cúi đầu nhìn, đúng là nét chữ của Bạch Huệ.
【Mạc Sư Sư, chị lại tới cướp KPI của tôi nữa hả!】
【Tối nay 10 giờ, chỗ cũ, không gặp không về!】

Bình Luận

0 Thảo luận