9
Nói thật thì, tôi vẫn có chút sợ khi gặp lại Phương Kiệt.
Cái xui trên người cậu ấy quá mạnh, lần nào chạm mặt cũng chẳng có chuyện gì tốt lành.
Thậm chí cậu ấy chỉ mới nhắn một tin thôi, tôi cũng có thể bị sặc nước.
Quả nhiên, lần này cậu ấy lại gặp chuyện.
Cách một con đường, Phương Kiệt đang vội vã chạy tới phía tôi thì đâm thẳng vào một chiếc xe bán kem, phải bồi thường cho người ta hai trăm tệ.
"Xin lỗi, xin lỗi." Cậu ấy lóng ngóng đỡ lấy chủ xe: "Lần sau bác bán kem, nhất định cháu sẽ đến mua."
"Thôi cháu đừng tới nữa thì hơn." Chủ xe bị đâm đến rối bời, xua tay nói: "Dọa người ta ch.ết khiếp."
Tôi cũng cúi xuống giúp cậu ấy dọn dẹp tàn cuộc. Không hiểu sao, nhìn dáng vẻ ngây ngô trong sáng ấy của Phương Kiệt, tôi lại thấy buồn cười.
Giống như cánh cửa trái tim han rỉ đã lâu bỗng bị ai đó đẩy bật ra, cảm xúc tôi từng khóa kín suốt bao năm qua cũng lặng lẽ tràn ra ngoài.
Thì ra… đây là cái gọi là tình yêu sao?
Tôi đã nhìn thấu vô số chiêu trò, cũng từng tự tay tạo ra không ít cái bẫy.
Giữa những màn lừa và bị lừa, tôi từng bị tổn thương, cũng từng làm tổn thương người khác.
Tình yêu, với tôi, dường như chỉ còn là một khái niệm máy móc, vô cảm.
Nhưng cậu sinh viên trước mặt này lại xuất hiện một cách đột ngột đến mức tôi không tìm nổi mô hình để phân tích, cũng chẳng có cách nào giải bài.
Lúc này, Phương Kiệt cũng đang ngây ngô nhìn tôi, cười lộ ra hai chiếc răng khểnh.
"Cảm ơn chị."
"Cảm ơn cái gì, tôi có gì đáng để cảm ơn đâu." Tôi quay đầu đi, giả vờ dửng dưng.
Nhưng cậu ấy vẫn rất nghiêm túc.
"Chị còn chịu giúp em dọn dẹp nữa mà. Trước giờ ai cũng gọi em là sao chổi, tránh còn không kịp."
Tôi thôi cười, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy, trong mắt thoáng hiện lên một tia thương xót.
"Xui thì xui thôi, giải quyết xong là ổn rồi, đừng để tâm quá."
Giọng tôi dịu dàng đến mức chính tôi cũng phải giật mình.
"Chị nói câu đó, em suýt không nhận ra là chị đấy."
Bên kia bàn ăn, Bạch Huệ ngồi đối diện tôi, cố ý bắt chước y chang giọng điệu tôi hôm đó.
"Xui thì xui thôi~ giải quyết rồi là ổn mà~ đừng để tâm quá nha~"
Cô ta còn nhún nhảy giả vờ nũng nịu, rồi bắt đầu la oai oái.
"Chị chưa bao giờ nói với em bằng cái giọng dịu dàng đó nha!"
"Được rồi, được rồi." Tôi lập tức vỗ túi, chỉ muốn bịt miệng cô ta lại.
"Giữa đêm giữa hôm rồi, gọi tôi ra rốt cuộc có chuyện gì?"
"Chuyện lớn rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-l-nh-n-vi-n-thu-gom-tra-nam&chuong=5]
Sắc mặt cô ta lập tức nghiêm túc: "Rất rất lớn."
10
Bạch Huệ nói, hiện tại, trước mắt chúng tôi là một tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Hạn chót nghiệm thu sắp đến, vậy mà KPI của chúng tôi vẫn còn thiếu một người.
“Chị nhìn đi, mấy cái ‘đồ hộp’ còn lại đều khó nhằn cực kỳ.”
“Hay là, hai ta hợp tác, cùng nhau cưa một người?”
Cô ta chen lại gần, cọ vai tôi, rồi nháy mắt ra hiệu liên tục.
Tôi tránh khỏi màn dính dấp của cô ta, bắt đầu mở file Excel tra nam ra xem.
Sau một vòng tìm kiếm, ánh mắt tôi dừng lại ở một tên làm tài chính.
Đó là một gã đàn ông từ Đài Loan sang, mắt nhỏ, mũi tẹt, nhưng người mặc toàn đồ hiệu.
“Chúng ta nhắm tên này à?” Lúc đó Bạch Huệ vẫn chưa ý thức được độ khó của nhiệm vụ lần này.
Tôi khịt mũi một cái.
Dân tài chính, không phải bản địa, loại tinh anh.
Nếu định kiến của tôi không sai thì đây chính là kiểu hải vương khó chơi nhất.
Và đúng như dự đoán, tôi đã không nhìn nhầm.
Từ sau khi kết bạn trên Tinder, hắn lập tức trò chuyện song song với cả tôi lẫn Bạch Huệ.
Ngoài mặt thì luôn ra vẻ nho nhã, dịu dàng, dẫn người ta đi khám phá “thế giới rộng lớn”.
Nhưng cứ nhắc đến chuyện riêng tư hai người, là hắn như bị câm.
Hắn nói hắn muốn có một mái nhà, rằng cả tôi và Bạch Huệ đều là hình mẫu bạn gái lý tưởng của hắn, rằng hắn sẽ nghiêm túc tiếp cận với mục đích yêu đương.
Mà cái “mục đích” đó, ngoài chuyện lên giường thì chẳng còn gì khác.
“Đồ rác rưởi!” Bạch Huệ tức đến mức quăng luôn điện thoại.
“Vừa muốn ngủ với người ta, lại chẳng muốn bỏ ra chút gì, thể loại người gì không biết!”
“Không thế thì đã chẳng bị gọi là đồ hộp.” Tôi nhìn chăm chăm vào đoạn hội thoại trên màn hình, rơi vào trầm ngâm.
Loại người như vậy, chuyên mượn danh nghĩa yêu đương để tiếp cận người khác.
Nhưng bất kể cậu hỏi thế nào, hắn cũng có cả trăm lý do để không xác lập mối quan hệ.
“Cậu thật nghĩ hắn muốn yêu à? Hắn chưa từng muốn. Hắn chỉ sợ cậu không chịu ngủ với hắn, nên mới mượn cái cớ yêu đương để thuyết phục cậu thôi.”
Tôi vừa giảng giải cho Bạch Huệ cách nhận diện, vừa cảm thấy trong lòng mình cũng không chắc chắn.
Đây chính là điều khiến tôi lo nhất.
Làm nghề của chúng tôi, bước quan trọng nhất là xác lập mối quan hệ.
Chỉ khi đã xác lập, chúng tôi mới có thể tải bằng chứng bị tra lên hệ thống.
Nhưng bây giờ, hắn nhất quyết không xác định quan hệ, vậy rốt cuộc phải làm sao đây?
11
Sau đó, chúng tôi lại hẹn gặp mặt vài lần và lần nào cũng như lần trước.
Có thể làm tất cả những chuyện của người đang yêu nhưng tuyệt nhiên không chịu xác nhận quan hệ.
“Dạo này anh rất bận, tạm thời chưa có tâm trí để yêu đương, nhưng anh thực sự thích em.”
“Em chờ anh nhé, chờ anh vượt qua giai đoạn bận rộn này, chờ anh gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng... Em thật sự là hình mẫu lý tưởng của anh.”
“Em hỏi em là gì của anh à? Ừm… Em là một người, vô cùng quan trọng với anh.”
“Còn anh, sẽ luôn là người xuất hiện bất cứ khi nào em cần.”
Mẹ nó, hắn đang đọc mấy câu luyến láy mồm mép à?
Có lúc bị ép quá, hắn cũng thẳng thắn nói: hắn thật ra cũng muốn yêu đương.
Nhưng hiện tại… hắn vẫn chưa muốn vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng.
…
Mà rắc rối hơn vẫn còn ở phía sau.
Hắn thường xuyên bất ngờ rảnh rỗi rồi hẹn tôi đi chơi.
Nhiều khi, tôi đã hẹn với Phương Kiệt xong xuôi rồi thì hắn lại nhắn: Tối nay gặp nhau nhé? Nhớ em.
Vì công việc, tôi đành phải huỷ hẹn với Phương Kiệt.
Rồi lại tiếp tục cái kiểu "qua lại mà không có kết quả".
“Trời ơi, rốt cuộc hắn treo bao nhiêu cô thế không biết? Có ai đủ sức trị được hắn không vậy?”
Bạch Huệ ôm điện thoại, vừa nhìn vừa chửi không ngớt.
Thế nhưng, điều bất ngờ là... một tuần sau, hắn thật sự… có người yêu rồi.
12
“Cái gì cơ? Hắn á? Hải vương lên bờ rồi sao?”
Nghe tin xong, Bạch Huệ gần như đã tuyệt vọng cũng phải bật dậy như lò xo.
“Rốt cuộc là ai mà lợi hại đến vậy?”
Tôi cũng thấy tò mò, rốt cuộc là người nào thần thông đến thế?
Hôm đó, tôi kéo Bạch Huệ theo, lén chụp vài tấm hình hắn và bạn gái đứng chung khung hình.
Tối đến, thông tin đã được gửi về...
Cô gái ấy tên là Diệp Tiểu Phàn, 23 tuổi, sinh viên đại học, xuất thân từ một gia đình lao động bình thường.
Bạch Huệ nhìn chăm chăm vào ảnh cô gái, sống ch.ết không hiểu nổi mình thua ở chỗ nào.
“Cậu nhìn xem, cô ta trông cũng bình thường thôi mà, tại sao lại khiến hải vương chịu thu mình cơ chứ?”
“Thu mình?”
Tôi lại liếc qua tấm ảnh, rồi bật cười khẽ.
“Hắn thu cái khỉ gì mà thu.”
Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã hiểu ngay vì sao Diệp Tiểu Phàn lại có thể “cột” được hắn.
Cô ấy trông rất bình thường, nhưng có vẻ nhu mì, ngoan ngoãn, nhìn một cái là biết kiểu con gái rất hiền lành.
Mà kiểu này, mới chính là khắc tinh của dân trăng hoa.
Bọn “đồ hộp” đó, chơi chán rồi, khi muốn lấy vợ sẽ tìm đúng kiểu con gái mà họ cho là “sạch sẽ”.
Sạch sẽ, đoan trang, đảm đang việc nhà.
Vừa làm giúp việc không công, lại chẳng lo cô ấy đi ngoại tình.
Thêm cái là gia cảnh bình thường, cũng không sợ cô ấy dám đi bắt gian hay làm loạn vì chẳng quản nổi hắn.
Đúng là đối tượng kết hôn hoàn hảo theo chuẩn của hắn.
Nhưng đối với cô gái kia thì sao? Chẳng phải là đang bước thẳng vào hố lửa sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi và Bạch Huệ vẫn quyết định tạm gác công việc lại, tìm cách khuyên Diệp Tiểu Phàn rút lui thì hơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận