7
Tôi hùng hổ xách túi về nhà, trên đường không thèm ngoảnh đầu lại, cũng chẳng rõ đang cố diễn cho ai xem nữa.
Vừa đặt chân vào cửa, tôi lập tức móc điện thoại ra, mở file Excel của công ty, bắt đầu lướt danh sách tra nam.
【Tiểu minh tinh: Đã xử lý. Vấn đề: Mua dâm. Người xử lý: Mạc Sư Sư.】
【Gã đeo kính: Đã xử lý. Vấn đề: Hoang tưởng cực đoan. Người xử lý: Bạch Huệ.】
【Chú nhà giàu: Chưa xử lý.】
Hửm? Tôi bấm mở ảnh của chú nhà giàu kia, bắt đầu nhắm mục tiêu tiếp theo.
Ông chú trong ảnh nhìn một phát là biết kiểu "ông đây tiền không thiếu, người không thiếu", đúng chuẩn loại xương khó gặm.
Cũng phải thôi, không thì sao tới giờ này vẫn chưa ai xử nổi.
Có điều, với Mạc Sư Sư tôi đây, mấy thứ đó chẳng là gì cả.
Tôi là ai chứ? Là tay trùm diệt tra hàng đầu công ty đó nhé.
Muốn trừ tra suôn sẻ, trước tiên phải có kỹ năng săn mồi đỉnh cao để bẫy lũ tra kia.
Mà tôi, chính là kiểu thợ săn cấp cao như thế.
Nghĩ đến đây, tôi bấm thêm wechat của lão ta, nhưng chưa vội mở lời.
Tôi chỉ lặng lẽ vào mục "Mọi người đều đang theo dõi" trong danh sách công khai.
Nhưng nick tôi dùng lần này mới chỉ thêm mỗi mình lão kia làm bạn.
Thấy hiện lên cái tài khoản công khai "Chuyên gia dây trói", tôi gật gù, ý tưởng liền nảy ra.
Một ngày sau, tôi vẫn không đả động gì trên wechat mà chỉ dùng phần mềm ngách để bắt chuyện.
Trên app, chúng tôi trò chuyện cực kỳ hợp gu, nhờ sở thích chung mà tôi dễ dàng trói chặt lão ta trong lưới.
Sau đó, tôi lại "vô tình" tiết lộ khá nhiều về gia cảnh nhà mình.
Quả nhiên chưa đầy ba ngày, lão đã chủ động hẹn gặp, bảo muốn "giao lưu trực tiếp một phen".
Nhìn tin nhắn mời gặp của lão, tôi nở nụ cười tự tin.
Còn đúng 99 cái rồi, cắn nốt cục xương khó nhằn này, hoa hồng của tôi chắc chắn sẽ càng cao.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông, Bạch Huệ gọi tới.
"Chị ơi, cái gã đeo kính đó, em thật sự đã cưa đổ rồi nhé!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-l-nh-n-vi-n-thu-gom-tra-nam&chuong=4]
Cảm ơn chị nhiều lắm!"
"Chị biết không, để cảm ơn chị, em còn chuẩn bị cho chị một món quà nữa đó!"
"Cái cậu sinh viên hôm bữa, cậu ta tới hỏi em xin số liên lạc của chị, em đưa rồi nha, chị cứ yên tâm, em sẽ giữ bí mật giúp hai người!"
Khoan đã, gì cơ?
Tôi có nói là tôi muốn liên lạc với cậu ta hồi nào chứ?
Chưa kịp mở miệng chửi, Bạch Huệ đã nhanh tay cúp máy luôn rồi.
Cái con bé này, tụi mình thân thiết lắm à?
8
May mà tôi vẫn là người cực kỳ có chí tiến thủ.
Dù đã kết bạn với cậu sinh viên kia rồi nhưng tôi vẫn chưa để mình sa chân vào hố. Dù sao thì KPI của tôi còn chưa hoàn thành mà.
Nghĩ tới đây, tôi hít sâu một hơi rồi lập tức quay sang nở nụ cười tươi rói với ông chú nhà giàu.
Tôi nhận lời tỏ tình của lão ta, chưa tới ba ngày, tôi đã lần ra ngay khuyết điểm của cái "hộp" lỗi này.
Quá bạo lực, đúng là cặn bã.
Y như đám đàn ông gia trưởng điển hình, lão ta tự coi mình là "ông vua" của tôi.
Tôi thì không được có chính kiến, cứ hơi cãi là lão giơ nắm đấm lên ngay.
Hôm đó, tôi lảo đảo quỳ gối trong nhà vệ sinh, cúi xuống chụp bức ảnh vết bầm trên chân, rồi tải thẳng lên nhóm chat công ty.
【Bị thương khi làm việc, tôi muốn nộp đơn xin trợ cấp tai nạn lao động!】
Ảnh vừa gửi đi, cả nhóm chat lập tức náo loạn, ai nấy đều chửi sếp tham lam thất đức.
Ngay cả cấp trên cũng không nhịn được mà phàn nàn:
【Gần đây tai nạn lao động càng lúc càng nhiều, toàn là lũ hộp lỗi chất lượng tệ hại.】
Lúc đó, tôi bĩu môi, đồng thời đang ra sức nhét lão nhà giàu kia vào thùng hàng.
Chẳng bao lâu nữa, cái thứ rác rưởi này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt tôi thôi.
Theo quy định của công ty, tất cả hộp lỗi trước khi gửi trả về xưởng đều phải được trừ tra sư như tôi đánh giá từng bước.
Là tái chế hay hủy thẳng luôn.
Nhìn cái đống trước mặt, tôi không chút do dự, giơ chân đạp cho một cú.
Loại rác như này, không cần nghĩ nhiều... trực tiếp tiêu hủy cho xong!
Đêm đó, tôi lại kéo cái vali to đùng, lôi lão ta tới nhà kho ngoài vùng hoang.
Chẳng hiểu sao, tôi bỗng dưng lại có chút mong chờ sẽ gặp thêm một cuộc chạm mặt điên rồ nào đó.
Nhưng lần này, mọi chuyện suôn sẻ tới đáng ngờ, không có dây thừng vướng chân, cũng chẳng có người tốt nào xen vào.
Tôi vô thức đưa tay lên, ngửi thử đầu ngón tay mình.
Kẽ tay, vẫn còn phảng phất mùi tanh nồng nặc.
Hay nói cách khác, chính là mùi của cái đám hộp lỗi này.
Tôi chợt thấy tim đập thình thịch, bất giác muốn giấu tay đi ngay.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, tôi liền cười nhạo chính mình.
Nhìn thấy bao nhiêu cái "hộp rác" rồi, làm nghề trừ tra bao năm rồi.
Vậy mà giờ đây, tôi lại vì một thằng nhóc sinh viên ngây ngô kia mà bối rối...
Đúng là, lần này tôi lơ là thật rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận