14
Sau một tháng thực tập tại bệnh viện, tôi được phân về tầng VIP.
Bệnh nhân ở đây đều là người giàu có quyền thế, nhưng có một bệnh nhân đặc biệt hơn cả, đó là Bùi Tử Dã.
Y tá trưởng kể rằng, anh vốn là một nhân tài sáng giá trong giới công nghệ, tiền đồ vô hạn.
Nhưng sau đó lại vì nhồi máu cơ tim mà trở thành người thực vật, anh nằm bất động trong bệnh viện suốt hơn nửa năm trời.
Ba mẹ anh đã mất từ sớm, anh là con một, chưa lập gia đình.
Chỉ còn lại vài người họ hàng, ngày ngày trông mong anh sớm mất để dễ bề chia tài sản.
Mấy người đó thỉnh thoảng lại mò đến phòng bệnh dò hỏi xem anh còn sống được bao lâu nữa.
Còn Bùi Tử Dã thì chỉ lặng lẽ nằm đó, không cử động, làn da trắng nhợt do thiếu ánh nắng và vận động, nhìn cứ như một món đồ thủy tinh mong manh dễ vỡ.
Kể từ lần đầu tiêm cho anh xảy ra sự cố, trong lòng tôi vẫn luôn thấy áy náy.
Sau này mỗi lần đến tiêm hay thăm khám, tôi đều tự mình thì thầm trò chuyện với anh vài câu.
Toàn là mấy chuyện vui buồn thường ngày của tôi.
Cũng từng gặp vài người thân của anh đến trước giường bệnh nói năng khó nghe, tôi liền viện cớ hết giờ thăm để đuổi họ đi.
Tôi nhớ hình như mình còn từng nhỏ giọng khen anh đẹp trai, nói anh mà cứ ngủ mãi như vậy thì đúng là lãng phí của trời, bảo anh mau mau tỉnh lại đi.
Đêm Giao thừa năm ấy, tôi trực ca đêm, ba mẹ đem bánh chẻo đến bệnh viện cho tôi.
Nghĩ đến việc Bùi Tử Dã vẫn cô đơn nằm trên giường, tôi liền gắp vài chiếc bánh, để lên bàn cạnh giường anh.
Còn bật chương trình Gala Tết 1996 để “xem cùng” anh.
Sáng hôm sau, trên đường đi làm, tôi gặp tai nạn giao thông.
Lúc bị xe tông văng ra xa, trong ngực tôi còn ôm một bó hoa nghênh xuân, định cắm ở đầu giường cho Bùi Tử Dã.
15
Bùi Tử Dã đang tập phục hồi chức năng trong phòng huấn luyện.
Anh vẫy tay từ chối sự đỡ đần của tôi, cố tình làm ra vẻ giận dỗi: “Thật ra anh đều thấy cả rồi."
“Dù là Gala Tết, hay cái cách em đâm thủng mu bàn tay anh mấy lỗ.”
Bùi Tử Dã kể, linh hồn anh từng phiêu đãng trong phòng bệnh.
Không ch.ết nổi nhưng sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên ban đầu anh đã từ chối xuyên sách.
Cho đến khi trong lúc vô định chờ ch.ết, anh gặp được một cô y tá nhỏ nói nhiều.
Bùi Tử Dã bật cười trêu tôi: “Cô y tá nhỏ đó còn rất hay khóc, làm sai việc thì khóc, mệt quá thì khóc, nhặt được con mèo nhỏ đáng thương bên đường cũng khóc, khóc đến mức khiến anh đau đầu phiền lòng."
“Thế nhưng sau khi bắt anh xem xong Gala Tết, hôm sau anh lại không chờ được cô y tá đó tới tiêm nữa.”
Giọng anh bỗng trở nên u tối: “Anh nghe người ta nói, cô y tá nhỏ ấy bị tai nạn, sắp không qua khỏi.”
Bùi Tử Dã kéo tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Anh siết có phần mạnh, nhiệt độ nóng rực xuyên qua lớp vải áp lên làn da tôi, đầu anh cũng chôn vào hõm cổ tôi.
“May mà anh đã tìm đến hệ thống, cầu xin có được một cơ hội.”
Thì ra sau khi tôi gặp chuyện, anh đã làm nhiều điều đến thế vì tôi.
Bùi Tử Dã lau nước mắt trên má tôi, khẽ thở dài: “Sao lại khóc nữa rồi, cục vàng của anh ơi."
“Chờ đấy, cơ bụng sáu múi mà em thích, anh sẽ nhanh chóng luyện lại cho bằng được.”
Ngoại truyện: Món quà của hệ thống
Vào đêm tân hôn của tôi và Bùi Tử Dã, hệ thống đột ngột lên mạng trở lại.
Nó nghẹn ngào nói: “Lương tăng hay không không quan trọng, nhưng CP mà tôi ship thì nhất định phải thành thật! Chúc hai người tân hôn hạnh phúc!”
Tôi và Bùi Tử Dã liên tục cúi đầu cảm ơn.
Dù sao thì hệ thống không chỉ là ân nhân mà còn là ông mai bà mối của chúng tôi.
Nó để lại một chiếc máy tính bảng, nói là quà cưới dành cho chúng tôi, sau đó liền biến mất.
Trên màn hình chớp lên vài đoạn hình ảnh hỗn loạn, rồi xuất hiện gương mặt của Thẩm Tích Dao và Cố Trường Khanh.
“Bảo bối ơi, chị đây nhớ cậu ch.ết mất! Hu hu hu hu hu hu…”
Thẩm Tích Dao gào khóc nức nở, làm tôi cũng rơm rớm nước mắt theo.
Nhưng khi tôi nhìn thấy tuyến chính của tiểu thuyết và loạt nhiệm vụ mới, tôi chợt thấy mình đã vui mừng quá sớm.
Một bé con mới “một tuổi” cười khúc khích, ngửa đầu vẫy vẫy đôi tay mềm mại về phía tôi, miệng bập bẹ gọi: “Tỉ… tỉ…”
Tôi chỉ muốn chui qua màn hình mà hôn nát cái mặt nhỏ xíu đó.
Thẩm Tích Dao thấy tôi mặc váy cưới, biết hôm nay là ngày tôi thành hôn, bèn đòi xem ảnh và video lễ cưới.
Hai đứa chúng tôi ríu rít trò chuyện suốt năm tiếng đồng hồ.
Thẩm Tích Dao lải nhải mắng Cố Trường Khanh giờ không biết xấu hổ nữa, thường xuyên đường đường chính chính xông vào cung Thái hậu của nàng, ngay cả giấm của đứa bé con cũng ăn cho bằng được.
Tôi cũng không chịu thua, mách rằng Bùi Tử Dã chiếm hữu quá mức, ngày nào cũng lái chiếc xe màu mè đến đón tôi tan làm, thiệp cưới thì phát cả cho bệnh nhân trong viện.
Vừa dứt lời, bên kia màn hình xuất hiện gương mặt u ám của Cố Trường Khanh.
“Bùi Mặc, ngươi mà nói nữa thì thê tử của ngươi sắp không cần ngươi nữa đâu.”
Bùi Tử Dã cũng giật lấy máy tính bảng trong tay tôi.
“Ta thấy người gặp nguy hơn là ngươi đấy, giấm của trẻ con mà cũng ăn, hehe, xem ra tình cảm của nàng với ngươi cũng chẳng sâu đậm gì đâu.”
Cố Trường Khanh tức điên, trực tiếp tắt màn hình.
Tôi còn nghe loáng thoáng tiếng Thẩm Tích Dao thét lên: “Huynh là chó à? Đừng cắn!”
Tôi còn chưa nói xong chuyện nữa mà!
Tôi trừng Bùi Tử Dã một cái rõ mạnh.
Anh lại dính lấy tôi như bạch tuộc, nhất quyết không chịu buông.
“Em thích trẻ con đến thế, hay là tối nay mình cố gắng một chút, sinh một đứa nhé?”
Nói xong anh lại tự phản bác: “Thôi thôi, sinh con đau lắm, vẫn là đừng…”
Tôi vòng tay kéo cổ anh xuống, ra hiệu bảo anh nghiêm túc lại.
Một lúc sau, anh như chợt nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu hứng khởi nói: “Hay là anh nghiên cứu phát triển tử cung nhân tạo ngoài cơ thể đi! Đàn ông khỏe hơn, vốn nên là người mang thai!”
Nhìn người đàn ông trong mắt chỉ có mỗi mình tôi, tôi hôn lên môi Phó Tử Dã, dịu dàng khích lệ: “Được, chúng ta còn cả đời để cùng nhau tạo nên kỳ tích ấy.”
(Hết)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-u-ng-c-d-ch-cung-nh&chuong=7]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận