Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

RƯỢU NGỌC DỊCH CUNG ĐÌNH

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:26:43
Xuyên thành nữ phụ độc ác trong truyện cổ đại, hệ thống bắt ta phải nhục nhã nam chính sa cơ thất thế.
Ta bóp cổ hắn ép uống rượu trợ hứng, không nhịn được cảm thán: “Rượu ngự ban trong cung à!”
Nam chính thở dài đáp: “Một trăm tám một ly.”
Thì ra… ai cũng là người xuyên sách cả, vậy thì mọi chuyện dễ nói rồi!
Ta lịch sự thương lượng: “Thật xin lỗi, lát nữa tôi phải ép buộc anh một chút, phiền anh cố nhịn nhé.”
Nam chính nhẹ nhàng cắn vành tai ta: “Tối nay tôi có hẹn hò với nữ chính bên bờ sông, làm phiền cô đến bắt gian.”
Ta nghiêm túc ghi nhớ, kết quả tối đó lại lỡ ngủ quên.
Nửa đêm bị lay tỉnh, giọng nam chính khàn đặc.
“Sao không đến? Tôi đợi cô cả đêm… chẳng lẽ cô không thích tôi một chút nào sao?”
1
Ta xuyên hồn vào một quyển tiểu thuyết, trở thành nữ phụ độc ác.
Thế nhưng nhiệm vụ vừa mới được làm mới, hệ thống đã lạnh lùng thông báo chuẩn bị ngừng hoạt động.
“Vì Cục Xuyên Sách không trả tiền làm thêm, toàn bộ hệ thống đều đình công rồi. Tôi cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục nữa.”
“Trên bàn có một chén rượu đã bị bỏ thuốc, cô chuốc cho nam chính uống. Phía sau… tự hiểu đi.”
“Tóm lại, tự mình lo liệu. Hoàn thành hết nhiệm vụ trong danh sách thì có thể trọng sinh, quay về thế giới ban đầu.”
Lời vừa dứt, hệ thống biến mất.
Hả? Ta á? Ta nào có hiểu gì đâu, thầy cô chưa từng dạy mấy chuyện này mà!
Ta ch.ết trân quay đầu lại nhìn nam chính.
Liền đối diện với một ánh mắt đầy thù hận và sát khí.
Bùi Mặc bị trói chặt, nằm trên giường. Áo choàng đen trên người đã xộc xệch, để lộ làn da trắng nõn nơi ngực.
Mái tóc rối xõa phủ lên cơ ngực rắn chắc, phập phồng theo từng nhịp thở.
Nam… nam thần đó mẹ ơi!
Nữ phụ mà cũng được ăn ngon thế này sao?
Nhưng đến khi ta đọc kỹ lại tuyến truyện chính cùng nhiệm vụ được giao, mới vỡ lẽ mình đã mừng quá sớm.
Bùi Mặc vốn là Thái tử tiền triều, ẩn mình trong cung làm thị vệ, chờ thời cơ mưu phản.
Còn nhân vật nữ phụ độc ác mà ta nhập vai chính là công chúa Tiêu Đồng đương triều, chỉ vì một cái liếc mắt đã để ý đến Bùi Mặc, ngang ngược ép hắn làm nam sủng.
Bùi Mặc không đồng ý, công chúa liền ra lệnh trói hắn mang về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-u-ng-c-d-ch-cung-nh&chuong=1]

Không chỉ cưỡng ép, nàng ta còn trăm phương ngàn kế làm nhục, hành hạ đủ điều.
Mãi đến khi nữ chính xuất hiện, giúp Bùi Mặc đoạt lại ngai vàng.
Bùi Mặc lập tức ném công chúa vào lãnh cung, ngày ngày giày vò, sống không bằng ch.ết.
Ta hít sâu một hơi lạnh, run rẩy nâng chén rượu trên bàn.
Ta vốn chỉ là một nữ sinh hiền lành, không muốn phạm pháp làm điều trái đạo lý, cũng vô cùng sợ kết cục thê thảm kia.
Nhưng ta còn sợ hơn cảnh không thể quay về nhà.
Sợ phụ mẫu ôm thi thể ta, ngày ngày khóc đến cạn nước mắt.
Ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống để lại!
2
Ta bưng chén rượu, rón rén từng bước dịch đến trước mặt Bùi Mặc.
Trong truyện, hắn tâm ngoan thủ lạt, võ nghệ cao cường.
Chờ đến lúc đăng cơ xưng đế, hắn nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần nỗi nhục hôm nay ta dành cho hắn.
Chân ta run đến độ sắp đứng không vững.
Nhỏ giọng nói một câu xin lỗi, rồi đưa tay định bóp cằm Bùi Mặc để chuốc rượu cho hắn.
Ai ngờ hắn nghiêng đầu đi, khiến ta lỡ tay bóp ngay vào cổ hắn.
Ánh mắt Bùi Mặc hiện rõ vẻ kinh ngạc, yên lặng đánh giá ta một lúc lâu.
Ánh mắt ấy thật đáng sợ như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.
Hầu kết Bùi Mặc khẽ chuyển động, hắn hỏi ta: “Đây là thứ gì?”
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện trong rượu có vấn đề?
“Cái này… không phải thứ gì xấu đâu!”
Ta chột dạ đưa tay gãi mũi.
“Là… là rượu ngự ban trong cung!”
Ta bịa đại một câu, nào ngờ Bùi Mặc liền đáp lại bằng giọng lạnh lùng: “Một trăm tám một ly?”
Bị ánh mắt hiểu rõ của hắn nhìn chằm chằm, ta kích động kêu lên: “Trời ơi má ơi, gặp được đồng hương rồi!”
Đồng hương gặp đồng hương, hai hàng lệ rưng rưng.
Ta vội vàng cởi trói cho Bùi Mặc, nắm chặt tay hắn trao đổi thông tin.
Thì ra Bùi Mặc cũng là người xuyên sách làm nhiệm vụ.
Hắn vì làm việc quá sức mà nhồi máu cơ tim, cuối cùng trở thành người thực vật ở thế giới cũ.
Còn ta thì đang trên đường đi thực tập, vì cứu một đứa trẻ băng qua đường mà bị xe tải tông bay.
Nhắc đến chuyện thương tâm, ta lau nước mắt nức nở: “Ba mẹ tôi chắc giờ buồn lắm… Rõ ràng còn nói chờ tôi lấy bằng tốt nghiệp xong sẽ cùng nhau đi du lịch…”
Bùi Mặc vỗ vai ta, cũng thở dài theo: “Tôi cũng không nỡ bỏ lại mấy ngàn nhân viên trong công ty…”
Nếu như cả hai ta đều muốn trở về, vậy thì chỉ còn cách hoàn thành hết cốt truyện.
Ta cúi đầu thật sâu với Bùi Mặc.
“Thật xin lỗi, lát nữa tôi phải ép buộc anh một chút, phiền anh cố nhịn nhé.”
Cảnh vật xoay mòng mòng, Bùi Mặc đã bế ngang ta lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Hắn kề sát tai ta, bật cười khẽ: “Không sao.”
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười ấy yêu nghiệt đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Nửa đêm, ta đờ đẫn nhìn những sợi tua kim tuyến trên màn giường phập phồng theo nhịp thở.
Ta với hắn, rốt cuộc là ai cưỡng ép ai?
Bùi Mặc dắt tay ta đặt lên cổ hắn, giọng nói mang theo đầy dụ hoặc: “Chẳng phải công chúa rất thích bóp chỗ này sao?”
Trong đầu như bị đổ đầy hồ dán, mơ hồ mịt mù.
Ta ngoan ngoãn siết chặt ngón tay, liếc nhìn chén rượu trên bàn.
Mờ mịt hỏi Bùi Mặc: “Hình như anh đâu có uống chén rượu kia?”
Hắn trở mình, cắn lấy môi ta.
“Công chúa, đừng phân tâm.”

Bình Luận

0 Thảo luận