Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

RƯỢU NGỌC DỊCH CUNG ĐÌNH

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:27:09
5
Tối đến, ta đẩy cửa phòng bước vào, thấy Bùi Mặc đang nằm trên giường, bị trói chặt như cái bánh chưng.
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc quá... Chẳng phải trò chơi này không có chức năng "quay lại điểm hồi sinh" sao...
Ta vội vã tháo dây trói trên người hắn, chân thành nói xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi chắc đau lắm phải không?”
Bùi Mặc ôm ngực thở dốc, trong mắt ngân ngấn nước: “Cũng hơi đau… cô bôi thuốc cho ta đi.”
Ta lập tức mang thuốc mỡ tới, ra hiệu bảo hắn cởi áo.
Bùi Mặc giơ cổ tay lên cho ta xem, vết hằn đỏ hiện rõ, giọng yếu ớt: “Cô giúp tôi nhé, bị trói lâu quá, tay không còn chút sức nào.”
Thật đáng thương! Ta đúng là nữ phụ ác độc điển hình!
Ta căng da đầu, gắng gượng tháo đai lưng của Bùi Mặc, loay hoay mãi mới cởi được áo hắn ra.
Trên lớp cơ bắp rắn chắc là từng vệt đỏ nổi bật.
Ta dùng đầu ngón tay chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên.
“Xuy...” Bùi Mặc hít một hơi lạnh.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn.”
Chợt nhớ đến hồi nhỏ, ta từng bị trầy da, đau đến chảy nước mắt.
Mẹ vừa bôi thuốc vừa nhẹ nhàng thổi vào vết thương cho ta.
Nghĩ thế, ta cũng học theo mẹ, cúi người dịu dàng thổi vào vết thương của Bùi Mặc.
Bùi Mặc bật ra một tiếng rên khẽ, dọa ta giật mình đến mức nước mắt lã chã rơi.
Ta chỉ là một sinh viên đại học bình thường, tuân thủ pháp luật, vì sao lại bắt ta làm đại phản diện?
Phía sau còn có nhiệm vụ bắt nạt nữ chính nữa kìa.
Nữ chính xinh đẹp như vậy đã làm gì sai đâu!
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt ta càng rơi nhiều hơn. Bùi Mặc luống cuống đưa tay lau nước mắt cho ta.
“Đừng khóc mà, tôi lừa cô đấy, thật ra chẳng đau chút nào.”
Ta cắn chặt môi dưới, cố kìm nước mắt, nhưng càng nhịn càng trào ra.
Bùi Mặc không biết từ đâu móc ra cây roi da màu hồng, nhét vào tay ta.
“Nhớ nhà rồi phải không? Cô đánh tôi thêm vài cái nữa, hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhanh chóng về nhà rồi.”
Chưa kịp phản ứng, Bùi Mặc đã nắm lấy tay ta, kéo cả roi quật mạnh lên người mình.
Cú này mạnh gấp mấy chục lần cú ta đánh.
Một vệt đỏ như máu kéo dài từ bụng dưới của hắn, chạy dọc theo đường cơ bụng.
【Nhiệm vụ hai: Trừng phạt Bùi Mặc. Đã hoàn thành.】
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu khiến ta ch.ết sững, sau đó khóc còn to hơn lúc nãy.
“Hoàn thành rồi… xin lỗi… đừng đánh nữa…”
Bùi Mặc nâng mặt ta lên, dịu dàng hôn đi những giọt nước mắt.
“Đừng khóc nữa, cô nhất định sẽ được về nhà."
“Nếu thấy tôi đáng thương, vậy thì tiếp tục bôi thuốc cho ta nhé?”
Hắn dắt tay ta, chấm lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi dọc theo vết thương.
Thực tế chứng minh, Bùi Mặc nói "không đau chút nào" có vẻ là thật.
Khi trời gần sáng, Bùi Mặc cắn khẽ vành tai ta, khẽ nói: “Tối nay tôi sẽ hẹn nữ chính gặp mặt ở bờ sông để bàn chuyện tạo phản. Phiền cô đến bắt gian giúp tôi.”
Mí mắt ta díu lại, chỉ gật đầu cho xong.
Một giấc ngủ kéo dài đến tận chiều, Tiểu Thúy tới đánh thức ta dậy tắm rửa dùng bữa.
Tối qua ngủ chẳng ngon, nhìn thấy trời còn chưa tối hẳn, ta nghĩ thôi cứ chợp mắt thêm chút nữa rồi ra bờ sông cũng không muộn.
Kết quả bị đánh thức lần nữa, mở mắt đã thấy Bùi Mặc đang đứng trước giường, sắc mặt lạnh lùng.
Ngoài cửa sổ, trăng đã treo cao giữa trời.
Bùi Mặc hình như tức giận thật rồi, khác hẳn vẻ ôn hòa thường ngày.
Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt đen như mực ánh lên vẻ không vui.
Giọng hắn khàn khàn: “Sao cô không đến? Tôi đã đợi cô cả đêm.”
Ta co rúm người lại, định đẩy hắn ra thì lập tức bị hắn nắm lấy cổ chân kéo ngược trở về.
“Chẳng lẽ cô không thích tôi một chút nào sao?”
Giọng hắn chợt trầm xuống, ánh mắt rũ xuống, nụ cười bên môi mang theo vị đắng, chẳng chạm tới đáy mắt.
Ta vội vàng lắc đầu.
Ta... tất nhiên là thích hắn rồi.
Vì nhiệm vụ yêu cầu ta phải thích hắn mà.
Bùi Mặc như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Nếu như không có nhiệm vụ thì sao?”
Nếu không có nhiệm vụ…
Ta cũng chỉ là một sinh viên đại học vô ưu vô lo.
Sẽ chẳng bao giờ gặp được Bùi Mặc.
Thấy vẻ bối rối hiện lên trên mặt ta, Bùi Mặc thu lại ánh nhìn.
Chỉ cúi người hôn lên trán ta, dặn dò thêm một câu: “Sáng mai tôi hẹn nữ chính đến Thiên Hương Lầu uống trà, cô nhớ ngồi ở phòng đối diện, chọn thời điểm thích hợp mà bắt gian, hoàn thành nhiệm vụ thứ ba.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, bảo còn việc quan trọng phải làm.
Chiếc giường bỗng trống vắng một người, lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ta vô thức muốn gọi Bùi Mặc lại.
Có lẽ hắn đang vội đi tìm nữ chính để thúc đẩy tuyến cốt truyện.
Nghĩ vậy, ta lại lặng lẽ chui sâu vào chăn.
Nhiệm vụ của hắn chắc cũng sẽ yêu cầu phải thân mật với nữ chính.
Nghĩ tới đây, kéo chăn trùm kín đầu, không muốn nghĩ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-u-ng-c-d-ch-cung-nh&chuong=3]


Ta hẳn là đã nhớ nhà rồi, nếu không thì sao lòng ta tự dưng dâng lên một nỗi chua xót mơ hồ chứ.
6
Sáng hôm sau, ta ngồi trong phòng bao theo đúng chỉ dẫn của Bùi Mặc.
Vị trí phòng bao vô cùng lý tưởng, không những có thể thu hết nhất cử nhất động giữa Bùi Mặc và Thẩm Tích Dao vào tầm mắt, mà còn lờ mờ nghe được cả cuộc đối thoại của họ.
“Phó lang, con tiện nhân công chúa đó có phải ngày nào cũng hành hạ chàng không?”
Thẩm Tích Dao khẽ vuốt ngón tay qua vết hằn đỏ nơi cổ tay Bùi Mặc.
Không phải đâu, vết đó là do Tiểu Thúy bọn họ trói chứ chẳng liên quan gì tới ta cả.
“Ám vệ ta cài vào phủ Công chúa đã bẩm báo lại rồi. Nàng ta cứ nổi giận là lại lấy roi ra đánh chàng, chắc đau lắm nhỉ?”
Nàng ta còn cài cả ám vệ trong phủ ta?
Tỷ tỷ xinh đẹp này lợi hại thật đấy.
Thẩm Tích Dao đau lòng nắm lấy tay Bùi Mặc, định giúp hắn bôi thuốc.
Bùi Mặc lại rụt tay về, nâng chén trà lên uống cạn.
Thẩm Tích Dao gượng cười hỏi: “Vậy Phó lang định khi nào mới rời khỏi phủ Công chúa? Chàng là thiên tử tương lai, sao có thể cam chịu nhục nhã như vậy được!”
“Không sao, đại trượng phu co được dãn được.”
Bùi Mặc lạnh lùng đáp, nhưng ánh mắt lại liếc thẳng về phía ta mang theo mấy phần oan ức.
Tựa như đang trách ta sao còn chưa ra mặt bắt gian.
Ta chuẩn bị kéo Tiểu Thúy ngoài cửa xông vào làm loạn một trận.
Ai ngờ Thẩm Tích Dao bất chợt đứng dậy, ôm trán, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
“Phó lang, hình như thiếp… say rồi… đỡ thiếp một chút.”
Nhưng rõ ràng trên bàn chỉ có một bình Bích Loa Xuân, không phải rượu.
Thẩm Tích Dao nghiêng người, toàn thân nhào thẳng vào lòng Bùi Mặc.
Bùi Mặc thân thủ nhanh nhẹn, nháy mắt đã né sang một bên.
Thẩm Tích Dao mất đà ngồi bệt xuống ghế, thậm chí còn trượt xuống, ngã một cú úp mặt không thương tiếc.
Nàng hoàn toàn lột bỏ dáng vẻ dịu dàng thường ngày, ngửa mặt gào lên: “Bùi Mặc đồ đàn ông đã qua tay người khác, chị đây muốn diss anh!!!"
“Anh dùng loại túi nilon nào mà có thể ‘diễn’ giỏi vậy hả?!"
“Anh tưởng tôi thật lòng muốn theo đuổi anh sao? Tôi vốn không định vào cốt truyện này! Làm như tôi thèm lắm ấy!”
Ta đạp tung cửa phòng, kích động siết chặt tay Thẩm Tích Dao: “Từ điển tiếng Anh, từ đầu tiên là gì?!”
Con ngươi Thẩm Tích Dao co rút: “Abandon.”
Nàng run run hỏi lại: “Giá chiếc áo sơ mi là bao nhiêu?”
Ta và Bùi Mặc đồng thanh: “Chín tệ mười lăm xu!”
Ta và Thẩm Tích Dao ôm nhau trong phòng mà khóc òa lên.
Vừa khóc, nàng vừa không quên mắng Bùi Mặc: “Chị em à, cô không biết lão giả vờ thế nào đâu. Tôi muốn thân thiết để đẩy nhanh tiến độ cốt truyện. Còn lão thì sao? Coi tôi như cọp, trốn còn nhanh hơn chạy nạn."
“Lão đã bị cô ngủ rồi, tôi sao có thể thật lòng thích lão được? Chỉ là vì nhiệm vụ thôi!”
Thẩm Tích Dao mang gương mặt đẹp như tiên nữ mà toàn nói những lời thô lỗ như chém gi.ết.
Dọa Bùi Mặc phun sạch ngụm trà ra ngoài, ho đến suýt nghẹt.
Sau khi xả giận xong, Thẩm Tích Dao bắt đầu kể chuyện mình xuyên vào sách như thế nào.
Thì ra nàng là một nghiên cứu sinh, sinh ra trong một gia đình học thuật trọng nam khinh nữ.
Từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn khắt khe, suốt ngày đem nàng ra so sánh với anh trai, liên tục phủ nhận nàng.
Sau khi ép nàng học thạc sĩ, họ còn muốn nàng học tiếp tiến sĩ.
Cuối cùng vì áp lực quá lớn, Thẩm Tích Dao đột tử.
Ta ôm lấy nàng, lòng tràn đầy xót xa.
Nàng lại chẳng hề để tâm, chỉ nói: “Không sao, giờ tôi nghĩ thông rồi. Tôi không định quay về nữa, tiện thể trốn luôn khỏi cái nhà khiến người ta nghẹt thở đó."
“Nhưng tôi có thể phối hợp làm nhiệm vụ với hai người, đưa hai người trở về.”
Ta khá bất ngờ: “Cô thật sự không muốn về nữa sao? Hay là nghĩ lại một chút?”
“Đồng Đồng à, để tôi nói cho cô biết, học cao học chính là nghiên cứu cái ch.ết đấy."
“Họp nhóm nhàm chán, thí nghiệm thì không xong, tạp chí chẳng đăng, tốt nghiệp mịt mù vô vọng. Ngày nào tôi cũng muốn nổ tung trái đất. Bây giờ cuối cùng cũng ch.ết được rồi, tôi chẳng muốn quay lại nữa.”
Nói đến đây, trên má nàng bất chợt ửng lên một tầng đỏ kỳ lạ.
“Hơn nữa cuốn tiểu thuyết này còn sắp cho tôi một nam phụ si tình. Tôi còn hơi thích y đấy.”
Ta vừa nhai đậu phộng vừa uống Bích Loa Xuân, nghe mà mê mẩn, liền hỏi ngay: “Nam phụ là ai thế?”
“Thống lĩnh ngự lâm quân – Cố Trường Khanh!”

Bình Luận

0 Thảo luận